Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 342




Bốn đứa trẻ rửa sạch tay, chuẩn bị đi bưng cơm và thức ăn nhưng lại nhìn thấy trên bàn trong sân đầy đồ ăn còn sống, chưa được nấu chín.

Mà trên bàn còn để một chậu than, phía trên chậu than có một niêu lẩu thật to.

Trong niêu lẩu đang sôi ùng ục bốc hơi nghi ngút, trong hơi nóng bốc lên chứa hương thơm ngào ngạt.

Mà mùi thơm này chính là mùi lúc bọn họ vừa tan học về đến nhà ngửi thấy, nhưng so với mùi vị lúc ấy, hương thơm lúc này càng nồng đậm và thơm nức hơn.

"Mau tới ăn." Tô Mộc Lam đón bọn nhỏ ngồi xuống, sau đó bê bánh bánh bột ngô đi qua, "Ăn thịt trước, sau khi ăn thịt xong thì lại nấu đồ ăn để ăn."

"Đây là lần đầu tiên ta thử làm cái này, các con mau mau nếm thử đi, xem mùi vị thế nào?"

Bốn đứa trẻ nghe vậy, thấy Tô Mộc Lam cầm chiếc đũa lên, bọn chúng cũng tự mình gắp thịt dê lên để ăn.

Mùi vị đậm đà, thịt dê tươi mới, hơi hơi có vị cay, cũng không át đi được sự tươi ngon của thịt dê, ngược lại càng kích thích vị ngon của thịt dê tươi hơn.

Mấy đứa chỉ cảm thấy hương vị của thịt dê rất tuyệt hảo.

"Ăn ngon!"

Bốn đứa trẻ đều luôn miệng suýt xoa, trong tay chiếc đũa cũng không ngừng nghỉ chút nào.

Chờ thịt dê trong niêu lẩu đã được ăn gần hết, Tô Mộc Lam cho lá cải trắng, đậu hủ … mấy loại đồ ăn kèm kết hợp với nhau thả vào trong nồi.

Lá cải hút no nước canh thịt dê kho, hương vị vô tuyệt vời, vả lại sau khi đã ăn thật nhiều thịt, hiện tại dùng thêm một ít đồ ăn kèm cũng cảm thấy đỡ ngấy.

Nói tóm lại, bữa cơm này có thể nói là mỹ vị.

Mà đến khi ăn hết, trong nồi này bao gồm cả thịt dê, lá cải, rau củ đều bị ăn sạch sẽ chẳng còn dưa thừa chút gì.

Thoạt nhìn, nồi thịt dê kho tộ này coi như thành công.

Tô Mộc Lam thu dọn chén đũa, rửa sạch, nhếch lông mày dương dương tự đắc.

Chờ tới ngày hôm sau, Tô Mộc Lam lại nấu một nồi thịt dê kho tộ dựa theo định lượng gia vị ngày hôm qua, hôm nay khi nàng làm đã thả một ít sườn dê cùng xương cột sống vào, ghép thành từng cặp với nhau ở trong nồi.

Thịt dê ở các bộ phận khác nhau, khi ăn hương vị cũng không giống nhau, vì vậy khi trộn lẫn với nhau lúc ăn khẩu vị cũng càng phong phú hơn một chút.

Sau khi làm xong, Tô Mộc Lam đưa cho nhà của Phùng thị một ít.

"Ăn ngon thật!"

Phùng thị mở miệng cắn một miếng lớn, nhai thịt dê tươi ngon đậm đà kia mà luôn miệng khen không dứt, sau đó lại hơi ngượng ngùng mà nhìn về phía Tô Mộc Lam, "Cả ngày ăn thức ăn của nhà ngươi, thật xấu hổ."

Tô Mộc Lam cũng không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười.

"Cười cái gì?" Phùng thị bị cười nhạo hơi kinh ngạc một chút.

"Cười tẩu cũng có lúc xấu hổ vì ăn uống." Tô Mộc Lam bỡn cợt nói, "Ta còn tưởng chỉ cần tẩu nhìn thấy đồ ăn là quên hết mọi thứ chứ."

"Nhìn ngươi kìa." Phùng thị cười giận ném ánh mắt xem thường về phía Tô Mộc Lam, "Ta không phải là đứa con nít ba tuổi, đâu thể chuyện gì cũng không hiểu chứ, ít nhất ta vẫn hiểu được chuyện ngươi đưa qua, ta đưa tới, đúng không?"

"Vâng, vâng, vâng." Tô Mộc Lam gật gật đầu như con gà mổ thóc, cười nói, "Lúc này mang nồi thịt dê tới tặng cho Phùng tẩu tử, thứ nhất là vì thời gian vừa rồi, Vĩnh Hòa quan tâm rất chu đáo Mễ Đậu, ta là nương đương nhiên cũng phải cảm tạ một phen."

Từ khi Bạch Mễ Đậu đến học đường đọc sách tới nay, Bạch Vĩnh Hòa nghiễm nhiên trở thành bộ dáng của một người anh trưởng hiền lành, yêu thương em trai.

Mọi chuyện đều vô cùng quan tâm, tận tâm kèm cặp bài học, thường thường còn đưa tới nhà một ít sách, muốn đọc bao lâu thì đọc.

Những việc này, Tô Mộc Lam nhìn thấy đều khắc ghi trong lòng.

Chỗ của nàng chẳng có đồ vật gì có thể lấy ra được, chỉ có làm những đồ ăn này mới có thể giúp Phùng thị và Bạch Vĩnh Hòa thỏa mãn cơn thèm ăn.