Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 338




Tô Mộc Lam cũng không thèm đi tuốt quả du nữa, nhấc chân rời đi.

"Lát nữa ta mang giỏ tre này tới nhà ngươi nhé …"

Từ xa Tô Mộc Lam đáp lại một tiếng "Được, cảm ơn thím Liễu." Sau khi nghe tiếng, Liễu thị mới tiếp tục cúi đầu tuốt quả du, khi tuốt vào giỏ của nhà mình cũng thuận tay tuốt vào giỏ tre của Tô Mộc Lam một ít.

Khoai lang đỏ của nhà mình đã ăn cả năm không hết, cũng chẳng bán đi đâu được, may mà Tô Mộc Lam thu mua khoai lang đỏ, khoai lang đỏ không chỉ có chỗ để bán mà còn thu được tiền để mua một số đồ dùng trong nhà hàng ngày, cho nên trong lòng Liễu thị cực kì cảm kích Tô Mộc Lam.

Không thể giúp được việc gì, nhưng việc tuốt quả du thì có thể.

Bên này, Tô Mộc Lam đi theo đứa trẻ chạy một mạch tới lớp học trong tộc.

Lúc này, tại cửa lớp học trong tộc đã vây quanh một vòng con nít, thò đầu ngó cổ ngóng vào bên trong xem diễn biến sự việc.

Đám trẻ nhìn thấy Tô Mộc Lam tới, tự động tản ra nhường thành một đường để Tô Mộc Lam đi vào, nàng nhìn thấy mấy đứa trẻ nhà mình đang đứng trong phòng.

Bên trái là Bạch Thủy Liễu, Bạch lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp, bên phải chính là ba đứa bé trai, đều ở trong cùng thôn cho nên Tô Mộc Lam cũng nhận ra.

Tuy lúc này sáu đứa trẻ gục đầu xuống, nhưng nhìn đầu tóc bù xù, trên gương mặt thậm chí có thể nhìn thấy được một ít vết xước nhợt nhạt do cào cấu, cổ áo cũng bị túm hơi xộc xệch, trên quần áo cũng dính một ít bùn đất.

Hơn nữa, bộ dáng của ba đứa bé trai kia có vẻ thảm hại hơn so với tình trạng của ba chị em Bạch Thủy Liễu, không cần nói cũng biết trận "chiến đấu" này ai chiếm ưu thế.

Ba người lớn trong nhà của ba đứa trẻ kia hiện tại cũng đang đứng ở phía sau ba đứa trẻ, lúc này cúi đầu cụp mắt xuống, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.

"Tiên sinh." Tô Mộc Lam cúi đầu vái chào.

"Để tiên sinh hao tâm tốn sức lo lắng."

Mặc kệ nổi lên tranh chấp vì cái gì, chung quy lại vẫn là đánh nhau ở bên trong lớp học trong tộc, nếu nàng đã là nương của ba đứa bé này thì phải bày tỏ thái độ một chút.

"Ừ" Bạch Học Văn ngước mí mắt lên, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng, trên mặt rõ ràng vẫn còn tức giận.

Tô Mộc Lam thấy thế, không nói thêm nữa lời nói, đứng ở phía sau ba đứa trẻ.

Ba chị em Bạch Thủy Liễu thấy Tô Mộc Lam tới, vốn đang cúi thấp đầu liền hạ thấp hơn một chút nữa.

Bạch Học Văn cất giọng oang oang, nói "Chuyện này, ta cũng đã hỏi rõ ràng, sáu đứa các ngươi đều có lỗi, đã như vậy thì cả sáu người đều phải bị phạt."

"Sau khi trở về, mỗi người viết 50 lần chữ viết hôm nay được học.

Ngoài ra, từ buổi học chiều nay, sáu người các ngươi đều phải đứng để học, đứng đủ năm ngày mới thôi."

"Sáu đứa các ngươi có dị nghị gì hay không?"

Sáu đứa bé vốn cũng đang áy náy, lúc này nghe vậy đồng thanh đáp lời "Học sinh biết sai rồi, học sinh nhận phạt."

"Biết sai là tốt." Bạch Học Văn lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói với Tô Mộc Lam và những người lớn khác "Đây chỉ là chuyện đùa giỡn giữa đám trẻ với nhau, ta là tiên sinh nên phải xử trí chuyện này, nên phạt cũng đã phạt, mọi chuyện đến đây là chấm dứt."

"Sau khi các ngươi trở về, từng người hỏi con em nhà mình một câu, biết nguyên nhân là được, cũng đừng vì chuyện này mà lại nổi lên xung đột, nếu không, sau này ở lớp học trong tộc lại có chuyện gì thì ta cũng mặc kệ không hỏi đến nữa."

Chuyện liên quan giữa bọn trẻ với nhau vốn không có vấn đề gì lớn, hôm nay nói chuyện không hợp nhau, đánh nhau một trận, ngày mai giữa hai bên lại nổi lên tranh chấp, mở miệng nói vài câu, hai ngày sau lại hòa hợp như người một nhà.

Đây chỉ là chuyện bình thường mà thôi.