Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 32




“Nhà Thạch Đường à, chuyện này là do ta và tất cả mọi người đã hiểu lầm.....”

Bạch Khang Nguyên sợ Tô Mộc Lam trút giận lên đám nhóc Bạch Lập Hạ, liền vội vàng giải thích nói, “Cũng là do ta có tuổi, có chút hồ đồ rồi, thấy ngươi đi cùng Thủy Liễu đi thị trấn bán đồ, kết quả lại hiểu sai sang hướng khác, tưởng là ngươi muốn bán Thủy Liễu.”

“Lý Chính thúc.”Tô Mộc Lam nhìn thấy lúc nói dối bình tĩnh như vậy, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy trên mặt của Bạch Khang Nguyên có chút hoảng loạn, nói, “Ta nói chuyện cũng không vòng vo, dưới tình huống bình thường như vậy sẽ không có ai sẽ nghĩ đến chuyện đi bán trẻ em, Lý Chính thúc lại là một người chính trực, càng không thể dễ dàng nghĩ đến những chuyện ác độc không chính đáng như vậy.”

Chắc là đám nhóc Bạch Lập Hạ đi tìm người, để người làm chủ, người lúc này mới dẫn theo bọn họ gấp gáp chuẩn bị đi tìm ta tính sổ, những người khác cũng nghe được chuyện này, trong lòng không thể buông xuống được, cho nên đi theo xem một chút, thuận tiện cũng giúp nói vài câu, để ta lần sau không còn dám làm việc xấu nữa.

Trong chốc lát đã nắm được ngọn nguồn của cả câu chuyện, Bạch Khang Nguyên cũng rất ngạc nhiên, nhìn Tô Mộc Lam một cái, “Nhà Thạch Đường à chuyện này thật sự là do tất cả mọi người đã hiểu lầm, ta ở đây thay mọi người tạ lỗi với ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng.”

“Lý Chính thúc, chuyện này ta thật sự không thể nghe người được, chuyện này ta vẫn là phải để trong lòng mới được.....”

Không nghĩ đến Tô Mộc Lam này, là một người thù dai.

Sắc mặt của Bạch Khang Nguyên và những người khác, nhất thời có chút khó coi.

Nhưng suy nghĩ lại một chút thì bọn họ đúng thật là chưa làm rõ đã xử oan Tô Mộc Lam, người ta giận cũng là đương nhiên.

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ quá nhiều, Tô Mộc Lam tiếp tục nói, “Con người sống trên đời, không quản chuyện của người khác, đặc biệt là không lo chuyện bao đồng, đa số nếu không có chuyện gì đều tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng, nhưng Lý Chính thúc cùng các vị không như thế, nhìn thấy đám nhóc Bạch Lập Hạ đáng thương, liền nghỉ có thể giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“Mấy đứa trẻ này có thể gặp được mọi người những người thúc thúc bá bá thẩm tử đại nương, cũng là phúc khí của mấy đứa trẻ này, các vị nguyện ý đưa tay ra quản chuyện, cũng là vì các vị có tấm lòng lương thiện, trong lòng ta rất hiểu rõ, nhất định phải ghi nhớ trong lòng mới được.”



“Phải ghi nhớ trong lòng Lý Chính thúc và còn có các vị, đều là những người tâm địa lương thiện.....”

Những cái này đều là lời nói tận đáy lòng của Tô Mộc Lam.

Nàng đã quen với tình người ấm áp, cũng quen với lòng người dễ thay đổi, thậm chí đã gặp qua đủ các loại người ngờ vực và ganh ghét nhau ở nơi làm việc trong kiếp trước, hiện nay thấy người ở thôn Bạch gia có thể ở lúc mấy đứa trẻ gặp chuyện, nói chuyện giúp đỡ, đứng ra giúp đỡ, chỉ cảm thấy những người ở thôn Bạch gia thực sự rất tốt.

Tuy là có chút gây thêm phiền, nhưng những người này vẫn tốt hơn rất nhiều so với những người không quản cũng không hỏi, trong lòng thờ ơ.

 Mọi người có mặt đều sững sờ khi nghe Tô Mộc Lam nói như vậy..

Đặc biệt là  tô mộc lan Bạch Khang Nguyên, người đã nhìn Tô Mộc Lam bằng ánh mắt phức tạp, lại tăng thêm vài phần tán thành.

Vất vả đi lên trên trấn kiếm tiền, khi trở về còn đem Bạch Thủy Liễu bị trẹo chân cõng trên lưng, mệt cả một buổi sáng, quay về lại bị người trong thôn hiểu lầm là nàng muốn bán con gái, dù là ai gặp phải tình cảnh này, e rằng đều cảm thấy vô cùng oan ức.

Nhưng Tô Mộc Lam lại không hề tức giận, ngược lại hiểu được bọn họ những người này cũng là vì lương thiện và tốt bụng nên mới đưa tay ra làm chuyện này, suy nghĩ cởi mở bình tĩnh như vậy, người bình thường thật sự không thể sánh được.

“Nhà Thạch Đường à, ngươi có thể nghĩ như vậy, đó là chuyện rất tốt rồi.” Vẻ mặt của Bạch Khang Nguyên đầy vui mừng và nhẹ nhõm, “Bọn ta cũng là tội nghiệp đám nhóc Thủy Liễu, do đó trong lòng lo sợ rằng ngươi sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, nên mới ... "