Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 312




"Nói thật, sau này mấy nam tử của thôn chúng ta có đọc sách hay không thì ta cảm thấy cũng không quan trọng bằng việc các cô nương của thôn Bạch gia chúng ta có được đọc sách hay không, ta nghĩ là vẫn nên được đọc sách, ít nhất nhận biết được mấy chữ gì đó."

"Sao lại nói như vậy?" Bạch Khang Nguyên quay lại hỏi.

"Ông nghĩ mà xem, mấy đứa nhỏ là nam đọc sách thì có thể làm cái gì? Chẳng có gì ngoài việc thi công danh, kém hơn một chút thì muốn tìm một số công việc không tốn sức lực nhiều, còn có thể kiếm thêm tiền bạc cho gia đình, để cho cuộc sống trong nhà thêm dư dả một chút mà thôi."

"Nhưng những thứ này cuối cùng thì vẫn là chuyện ở mặt ngoài, cũng chỉ có thể quản được trong một lúc, nếu gặp phải loại nhà có phụ mẫu không hiểu chuyện, thê tử không hiểu biết, chỉ sợ là quản còn không quản được gì chứ nói gì đến chuyện con cái sau này."

"Nhưng cô nương thì sẽ không giống vậy, sau khi được đọc sách để hiểu rõ lý lẽ, thì trước khi xuất giá sẽ biết hiếu kính phụ mẫu, sau khi xuất giá thì trợ giúp trượng phu, sau khi sinh con sẽ có thể dạy dỗ con cái, tương lai cũng có thể quản lý việc nhà, ngay cả dạy dỗ con dâu thậm chí là đám tôn tử cũng có thể dạy bảo vô cùng tốt." "Nói lời không khách khí chứ ta cảm thấy một cô nương có thể đọc sách, hiểu rõ lý lẽ thì sẽ có liên quan đến chuyện của ba thế hệ trong một gia đình đấy, cũng không phải việc đọc sách của mấy tên tiểu tử thối kia có thể so sánh bằng."

Bạch Học Văn nói: "Ta có suy nghĩ là triều đình đã sớm nên sửa lại phong cách không chính thống của các học đường ngày nay, không thể để cho bên trong học đường đều chỉ là đệ tử nam, phải để cho các cô nương đọc sách tập viết chữ nhiều hơn mới đúng." Cưới thê tử không hiền thì tai họa ba đời.

Thê tử hiền thì tai họa của trượng phu cũng ít.

Đây là những câu nói truyền miệng trong dân gian nhưng cũng có thể là đạo lý mà người đời đều công nhận.

Bạch Khang Nguyên cũng hiểu được lý lẽ này, lúc vừa nghe xong lời nói của Bạch Học Văn cũng gật đầu: "Nói cũng có chút đạo lý."

"Chỉ là luật lệ của triều đình, hơn nữa còn đã thành phong tục, sợ là trong một thời gian ngắn không thể sửa lại được, việc cho cô nương có thể vào học đường học tập, chắc là không thực hiện được dễ dàng."

Trọng nam khinh nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, đều là vấn đề mà người bình thường sẽ khó chấp nhận được.

"Phải làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ như vậy thì nhất định là không được rồi, chúng ta cũng không quản được hết người bên ngoài, nhưng chúng ta lại có thể quản được chuyện của bản thân."

Bạch Học Văn nói: "Trong học đường của tộc thì đều là người cùng một dòng họ, quan hệ họ hàng vốn dĩ đã thân thiết, nam nữ thụ thụ bất thân cũng không phải chuyện cần nói, quan trọng là nuôi dưỡng tốt cô nương của thôn Bạch gia chúng ta, sau này đều là chuyện tốt đấy."

"Trước bỏ qua những gì hai ta vừa nói, chỉ nói riêng chuyện làm mai cho các cô nương thì việc biết chữ, hiểu rõ đạo lý, thì việc làm mai cũng sẽ thuận lợi hơn còn gì, các cô nương của thôn Bạch gia được gả tốt thì sẽ có các con rể tốt có thể giúp đỡ thêm, cả thôn đều sẽ tốt, ông làm lý chính thì cũng sáng sủa mặt mũi còn gì."

"Đó cũng là lý do…" Bạch Khang Nguyên có chút đăm chiêu gật đầu.

Nói mới nhớ, học đường của gia tộc họ Lục vì sao muốn làm học đường cho nữ tử, ngay cả những người có danh vọng trong huyện thành thì ai không lấy việc có thể thành thân với nữ tử Lục gia làm vinh dự, còn không phải là vì lý do này sao?

Thôn Bạch gia không lớn bằng gia tộc họ Lục nhà người ta, cũng không có tiền đồ bằng Lục gia, nhưng ông là lý chính, phải giúp gia tộc của mình mưu đồ mới được.

Nếu sau này thôn Bạch gia có thể dần dần bộc lộ được tài năng thì ông làm lý chính coi như đã lập công lớn rồi, cũng có thể được ghi danh trong gia phả ở nhà thờ tổ, đây chính là chuyện thanh danh được lưu truyền muôn đời đấy.

Chỉ là lý lẽ thì vẫn chỉ là lý lẽ.

Muốn khiến cho những người tóc dài mà kiến thức ngắn trong thôn chấp nhận chuyện này, không nói bậy sau lưng thì là một việc khó khăn.

Nhớ tới mấy phụ nhân nói lời này lời kia đều là những lời có kiến thức nông cạn, Bạch Khang Nguyên liền cảm thấy đau đầu.