Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 302




Chỉ có sau này chịu khó đọc sách, đọc ra được tên tuổi thì mới coi như có thể báo đáp được bà.

Bạch Mễ Đậu nghĩ đến điều này, trên mặt lại treo nụ cười, nhảy nhót tung tăng đi về phía trước.

Khi Tô Mộc Lam về đến nhà, ba người Bạch Thủy Liễu đã tan học, đang ở trong nhà dọn dẹp làm cơm trưa.

Bạch Thủy Liễu cán lá mì, cắt cải trắng để làm món canh mì cải trắng chua cay để ăn.

"Vừa hay, cắt vụn một ít thịt bỏ vào đi." Tô Mộc Lam rửa thịt vừa mới mua về, cắt thành những sợi thịt mỏng, chuẩn bị cho vào nồi.

Sợi mì dai và dày, cho ớt cay vào chảo phi thơm lên, dấm cũng cho vừa phải, khi ăn có vị chua cay, dưới thời tiết mùa đông lạnh như vậy mà ăn lại toát hết cả mồ hôi.

"Hôm nay đến lớp trong học đọc sách, cảm giác thế nào?" Tô Mộc Lam cười hỏi.

"Vẫn tốt ạ, tiên sinh dạy một ít chữ, có mấy chữ trước đó nương đã từng dạy cho nên học cũng nhanh, có điều …" Bạch Thủy Liễu kể từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trong học đường cho Tô Mộc Lam nghe.

Khi nói đến những lời răn dạy của Bạch Học Văn đối với những đứa trẻ khác, nàng không nhịn được nở nụ cười, "Vị tiên sinh này đúng là rất đặc biệt."

Thông thường, người đọc sách tuy được đọc rất nhiều loại sách, lại có trình độ, nhưng cũng vì đọc quá nhiều sách mà tuân theo khuôn phép cũ, càng dễ dàng có tư tưởng cổ hũ trọng nam khinh nữ.

Trước đó thấy Bạch Học Văn đồng ý nhận ba người Bạch Thủy Liễu tới đọc sách chỉ cho rằng Bạch Học Văn là người có tư tưởng tiến bộ, hiện tại xem ra không thể dùng từ tiến bộ để miêu tả.

Phải nói ông là một nhân tài có tư tưởng tư tưởng vượt thời đại mới đúng.

"Sau đó thì sao?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Sau đó tiên sinh lại mắng những người đó một trận, những người đó không dám nói gì nữa, đến thời gian nghỉ giữa giờ bọn họ còn tới nói chuyện với bọn con, vừa rồi khi tan học, còn có hai người tới đây bồi thường cho chúng con." Bạch Lập Hạ cười đáp, "Có lẽ sau này tại lớp học trong lớp học trong tộc sẽ không có ai nói chuyện này với chúng con nữa."

Học sinh kính trọng tiên sinh, nếu tiên sinh đã nói như thế, mặc dù lúc này bọn họ có phần không hiểu, nhưng vẫn nghe theo Bạch Học Văn nói, tán thành chuyện ba chị em Bạch Thủy Liễu đi lớp học trong tộc đọc sách.

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười "Vậy thì tốt rồi."

Trước đó kì thật Tô Mộc Lam Đối cũng hơi thấp thỏm đối với việc ba đứa đầu củ cải Bạch Thủy Liễu tới lớp học ở trong tộc đọc sách.

Chung quy lại xã hội này đối xử với nữ giới không tốt, dù gì ba đứa đầu củ cải cũng phải đối mặt với một chút khó khăn.

Nhưng, phải biết đọc, cũng phải biết viết chữ, đây là việc có ích lợi lâu dài.

Nàng bận rộn làm việc, lại phải chống đỡ toàn bộ kinh tế trong nhà, thật sự không còn tinh lực nào để dạy dỗ ba đứa trẻ học chữ, đọc sách, mặc dù có thể gắng gượng được, nhưng e là hiệu quả sẽ không tốt.

Vả lại nàng nhận biết chữ phồn thể và văn tự cổ chỉ trong giới hạn, nếu dạy vớ vẩn hoặc dạy sai thì thà rằng không dạy còn hơn.

Hơn nữa, học tập trong môi trường chung không giống với việc tự mình đóng cửa học tại nhà.

Còn về phần ba đứa đầu củ cải có thể nhân cơ hội này để xem tư chất của từng đứa…

Con người trong quá trình trưởng thành tất sẽ gặp chông gai thử thách, mặc dù khi còn bé được bao bọc cẩn thận, sau khi lớn lên sẽ không tránh khỏi, coi như là một loại trải nghiệm, càng là cơ hội có thể mài giũa tính tình của đám trẻ.

Cho nên sau khi cân nhắc ưu điểm và khuyết điểm một hồi lâu, Tô Mộc Lam quyết định vẫn tiếp tục cho đám trẻ vào lớp học trong tộc, đi theo người khác cùng đọc sách.

Ngày đầu tiên đi học, những khó khăn trong dự đoán hiển nhiên đã được giải quyết, Tô Mộc Lam cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mộc Lam đưa giấy và bút mực mới mua về phân chia cho bốn đứa đầu củ cải, bảo cho bọn họ từng người tự bảo quản tốt đồ vật của mình.