Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 243




"Nhà ta có từ mấy trăm đến hơn một ngàn cân ngô, ngươi muốn mua nhiều hay ít thì nhà ta đều có."

Đỗ thị đảo mắt một cái, chuyển chủ đề nói chuyện "Nhưng mà chuyện giá cả thì phải nói một câu cho ổn thỏa mới được."

Lần đầu tiên đi mua hạt ngô, Đỗ thị này muốn ra giá là một đồng hai cân rưỡi, đến lần thứ hai mua, Đỗ thị lại đưa ra giá cả là một đồng hai cân hai.

Lúc ấy Tô Mộc Lam cũng từng hạch toán, một đồng mà hai cân hai cũng không sao, chẳng qua nàng không thích Đỗ thị tăng giá ngay tại chỗ, cho nên lúc ấy nàng cũng châm biếm hai câu.

Lúc này, Đỗ thị lại muốn tăng giá ngay tại chỗ.

Trong lòng Tô Mộc Lam thầm nghĩ, tính toán xem lúc này Đỗ thị muốn tăng giá như thế nào giá, mà chính mình cần mua bao nhiêu ngô nổ bỏng thì hợp lý.

"Vậy hạt ngô này bây giờ bán bao nhiêu tiền?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Dù sao ngươi vẫn là khách mua quen, ta cũng không đòi hỏi ngươi nhiều." Đỗ thị duỗi tay của chính mình ra, một bàn tay mở rộng cả năm ngón "Năm đồng tiền một cân."

Năm đồng tiền …

Một cân?

Chính Tô Mộc Lam cũng sững sờ một chút.

Bạch Thủy Liễu đứng ở bên cạnh trợn to mắt nhìn.

Bạch Vũ Trụ đang cầm ống trúc uống nước ở đằng kia, nghe thấy lời nói của Đỗ thị, bị nghẹn khiến sặc nước, ho khan một lúc lâu mới ngừng lại, khuôn mặt bị đỏ bừng vì ho khan "Cái quái gì vậy?"

"Một cân ngô mà đòi năm đồng sao? Gạo ở bên trong huyện thành này mới chỉ có một đồng một cân, gạo thơm ngon mới có hai đồng một cân, mì trắng một đồng có thể mua nửa cân, thế mà một cân ngô của ngươi lại đòi năm đồng, hạt ngô này của ngươi nạm bạc hay sao? Tại sao lại bán đắt như vậy?"

Đỗ thị cảm thấy chính mình chào giá hợp tình hợp lý, chỉ chờ Tô Mộc Lam gật đầu, nhưng Tô Mộc Lam không hé răng, một kẻ xa phu đánh xe lại vội vã chỉ trích nàng một hồi, lập tức khiến nàng không nén được giận dữ.

"Ngươi quan tâm tới việc ta bán đắt làm gì, có phải ngươi là người mua đâu, có liên quan gì đến ngươi, người quyết định còn chưa mở miệng nói câu gì đâu".

Đỗ thị quát, "Ngươi cảm thấy nó đắt là vì ngươi không biết lợi ích của hạt ngô này, không hiểu cái gì hết thì đừng nói nhảm ở chỗ này."

"Vậy ngươi nói xem, hạt ngô này của ngươi có lợi ích gì, vì sao lại bán đắt như vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Đến nước này rồi thì đừng trong lòng biết rõ còn giả bộ hồ đồ nữa." Đỗ thị nhếch khóe miệng đầy vẻ châm biếm lên, "Ta đã hỏi thăm rõ ràng, bỏng ngô của nhà ngươi do chính hạt ngô này làm thành, cây ngô ở nơi nào cũng có, nhưng ngươi chỉ muốn mua hạt ngô của nhà ta, nói cách khác chỉ có hạt ngô của nhà ta mới có thể làm ra bỏng ngô của nhà ngươi đúng không."

"Một cân hạt ngô này, ngươi có thể làm ra được bảy tám gáo bỏng ngô, ngươi bán một đồng một gáo bỏng, bảy tám gáo là bảy tám đồng, hai cân hạt ngô chính là mười mấy đồng, tăng gấp mười mấy lần còn gì."

"Bây giờ ấy, làm buôn bán không thể mập mờ như vậy, có tiền thì mọi người cùng kiếm, hạt ngô nhà ta đặc biệt như vậy, giúp ngươi kiếm được lợi nhuận, mang về nhiều tiền cho ngươi như thế thì ngươi cũng không thể một mình độc chiếm công việc làm ăn có lãi này, dù thế nào cũng phải nhường cho ta uống một ngụm canh theo chứ."

"Ta cũng tất toán cho ngươi rồi, một cân hạt ngô ta chỉ thu của ngươi năm đồng, ngươi còn có thể kiếm được một nửa mà chẳng tốn công sức gì, ngươi thấy thế nào?"

Đỗ thị vừa thốt ra những lời này, Bạch Thủy Liễu tức giận đến mức tái mặt.

Giá hạt ngô này đúng là rẻ, nhưng bỏng ngô đúng là phải đắt, muốn nổ bỏng phải dùng dầu, lại dùng cả đường, đặc biệt là đường cát trắng, xào một nồi bỏng ngô phải dùng không ít đường cát trắng.