Thị trấn Thanh Thạch, cách thôn Bạch gia không tính là gần, cũng không tính là xa, nếu như đi bộ, phải cần đến nữa tiếng, nếu như ngồi xe bò, chỉ cần thời gian là mười lăm phút.
Chỉ là xe bò không rẻ, đến thị trấn mỗi người phải trả một văn tiền.
Gia đình thật sự không khá giả, Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi vẫn là không nỡ ngồi xe bò, chỉ dẫn theo Bạch Thủy Liễu đi vận động, vội vàng hướng về phía thị trấn mà đi.
Bạch Thủy Liễu tất nhiên biết dự định của Tô Mộc Lam, cũng không nói chuyện, xách theo giỏ tre nhỏ của bản thân, cùng Tô Mộc Lam đi bộ.
Thị trấn phùng tam, phùng lục, phùng cửu sẽ có phiên chợ, khi đến phiên chợ, người dân ở các thôn gần đó sẽ đi mua đồ hoặc lấy đồ đi bán, nếu như người bên cạnh bán đồ vừa khéo là đồ mà bản thân muốn, lấy đồ ra trao đổi, cũng có rất nhiều người làm thế.
Căn bản chỉ cần có phiên chợ, là có thể nói vô cùng nào nhiệt, cũng do như thế, thời gian này người đến thị trấn không ít, hơn nữa mỗi người đều cõng, vác, xách theo giỏ tre lớn nhỏ hoặc là các loại sọt tre.
Trên đường, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu gặp vài người cùng thôn hoặc người ở thôn lận cận.
“Nương Thủy Liễu, đi thị trấn à.” Người nói chuyện là người trong thôn, Phùng thị của Bạch Thổ Đôn gia, lúc nói những lời này, con mắt liếc nhìn trên người Tô Mộc Lam, thậm chí còn ở trên người Bạch Thủy Liễu liếc nhìn một vòng.
Tô Mộc Lam thay đổi tính tình và chuyện không còn ngược đãi con cái, sớm đã giống như một cơn gió truyền đến cả cái thôn Bạch gia, Phùng thị cũng nghe nói rồi, nhưng tính tình của con người, nói chuyển tính là chuyển, nàng ta có chút không tin.
“Ừm, đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo.” Tô Mộc Lam mấy ngày nay sớm đã quen như vậy, phớt lờ ánh mắt soi mói đó của Phùng thị,
Sau đó nắm chặt tay xách của giỏ tre, “Đi bán đồ, phải đi sớm chút, sợ đi trễ lại không có chỗ chất đồ ở trên thị trấn, nên đi trước đây.”