Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 235




Nàng còn đang nghĩ tới lần sau khi làm lại, có nên bỏ thêm một chút sữa dê vào, lại thêm một chút vị thơm nữa hay không.

Vẫn còn rất nhiều bột bánh, lò đầu tiên của bánh trứng gà đã thành công, trong lòng Tô Mộc Lam cũng đã có kinh nghiệm, ở lò bánh thứ hai thì đã nhẹ nhàng quen tay.

Bận rộn một lúc, Tô Mộc Lam đã nướng được tổng cộng bốn lò bánh trứng gà.

Nhiều bánh trứng gà như vậy được phơi trong bóng râm ở sân, tỏa ra một hương thơm nồng đậm, làm cho toàn bộ sân đều tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Một vài con chim bay lên đầu cành cây táo, kêu ríu rít, không biết là bị thu hút bởi quả táo trên cây hay là bị hương thơm của bánh trứng gà hấp dẫn nữa.

Nhưng mà mặc kệ mấy con chim vì điều gì mà tới, thì cũng đã thu hút sự chú ý của bốn củ cải nhỏ, vội vàng vẫy tay để đuổi chim, sợ những con chim này bay xuống dưới gây tai họa cho khoai lang đang phơi nắng.

Nhưng mấy con chim này cũng không sợ người, mặc cho các củ cải nhỏ ở bên dưới la hét, cũng không bay đi, chỉ nhảy tới nhảy lui trên cành cây, líu ríu kêu lên.

Mấy củ cải nhỏ cũng hăng lên, bắt đầu cùng mấy con chim đấu trí đấu dũng.

Tô Mộc Lam thấy bốn đứa nhỏ đang chơi đùa, hé miệng cười không ngừng, dặn dò bọn trẻ để ý khoai lang sấy khô trong sân, sau đó tự mình lấy mấy cái bánh trứng gà rồi đi ra ngoài.

Phùng thị thích đồ ăn ngon, nhất định không thể thiếu phần của tẩu ấy.

Còn Phùng thị, sau khi được ăn bánh trứng gà xốp mềm ngon miệng, lập tức dựng thẳng ngón tay cái với Tô Mộc Lam: "Ăn ngon thật, lúc trước Kim Bắc đi lên huyện thành mua về bánh bột lọc sữa bò, nói là ăn rất ngon, nhưng ta ăn thì thấy cũng bình thường, so với món bánh này của ngươi thì còn không xốp mềm ngọt ngào bằng đâu."

Bánh bột lọc sữa bò, đáng lẽ là một điểm tâm rất mềm mại và thơm ngon, trong các điểm tâm truyền thống thì nó được coi là khá nổi tiếng, nhưng Phùng thị lại nói nó ăn không ngon bằng bánh trứng gà của nhà nàng thì chắc là tay nghề của sư phụ cửa hàng điểm tâm kia không được tốt.

"Nếu tẩu ăn thấy ngon thì ngày mai ta sẽ tặng thêm cho tẩu một ít." Tô Mộc Lam cười nói.

"Sao có thể lấy không được chứ, bánh trứng gà này ngươi bán như thế nào, ta mua một ít." Phùng thị nói: "Đến lúc đó để cho Vĩnh Hòa mang lên học đường để ăn, vừa ăn ngon lại đảm bảo no bụng."

"Ta thấy bánh này vừa xốp mềm vừa ngon miệng, già trẻ đều ăn được, cũng gửi tặng cho tiên sinh một ít…"

Phùng thị suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, không cần nhiều, ngươi nướng cho ta hai mươi cân bánh là được, ta cũng mang một ít về nhà mẹ đẻ."

Vừa há mồm đã nói hai mươi cân…

Tô Mộc Lam suýt nữa sặc nước bọt, ho khan hai tiếng.

"Sao vậy?" Phùng thị thấy thế, vội vàng vươn tay giúp Tô Mộc Lam vỗ lưng.

"Không… Không có việc gì." Tô Mộc Lam đã bình tĩnh lại, nói: "Hai mươi cân, cũng không phải không nướng được nhiều như vậy, chỉ là bánh này nếu để hai ngày, cho dù không bị hỏng nhưng cũng không ăn ngon như vừa mới ra lò."

"Nếu tẩu muốn mua thì mỗi ngày mua một lò, cũng gần được ba bốn cân bánh rồi, cũng đủ để tặng người hoặc là để ăn, dù sao cũng ở cạnh nhau, cũng không sợ ta chạy đúng không?"

"Cũng đúng." Phùng thị gật đầu: "Vậy thì theo lời ngươi nói, trước tiên mỗi ngày cho ta một lò, khi nào gom đủ hai mươi cân thì nói sau, nhưng ta trước đưa cho ngươi tiền của hai mươi cân bánh."

"Chờ làm xong rồi… đưa tiền cũng không muộn." Tô Mộc Lam nói.

"Không làm vậy được." Phùng thị cầm túi tiền to nhét vào tay Tô Mộc Lam: "Ta phải đặt chỗ trước chứ, nếu không sau này ngươi quá bận rộn, không để ý làm được cho ta thì sao bây giờ?"

Phùng thị rất tham ăn đồ ngon, đã là đồ gì nàng ăn thấy ngon thì nhất định phải chiếm chỗ trước, cũng phù hợp với phong cách sống từ trước tới nay của nàng.