Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 233




Trả tiền, lấy đồ, Tô Mộc Lam liền cõng sọt trúc chứa mấy thứ này, sau đó lại tốn một đồng tiền tìm một chiếc xe bò thuận đường để đi về nhà.

Dù sao cũng là đồ vật bằng sắt, tất cả đồ cộng lại thật sự rất nặng, cho dù là đi xe bò tới cửa thôn, nhưng tới khi cõng đồ vật về tới nhà thì Tô Mộc Lam cũng mệt đến thở hổn hển.

Bốn củ cải nhỏ thấy vậy liền vội vàng giúp Tô Mộc Lam đặt mấy đồ vật này sang một bên, rót một chén trà mang cho Tô Mộc Lam để giải khát.

"Nương, buổi trưa để con và Lập Hạ nấu cơm đi." Bạch Thủy Liễu nói.

Thời gian vừa rồi rất bận rộn, số lượng đồ ăn phải làm để mang lên trấn bán cũng rất lớn, Tô Mộc Lam mấy ngày nay gần như không hề nghỉ ngơi, Bạch Thủy Liễu nhìn thấy, cũng có chút đau lòng.

"Đúng vậy nương, con và đại tỷ thường giúp nương nấu đồ ăn, cũng học được không ít, bây giờ nương nếm thử tay nghề của bọn con đi?" Bạch Lập Hạ ở một bên nói thêm vào.

Tô Mộc Lam lập tức nở nụ cười.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, khi nàng còn chưa tới nơi này, tất cả các bữa cơm gần như đều do Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ làm, hơn nữa tay nghề của hai đứa cũng coi như có thể ăn được.

Đối với lòng hiếu thảo của hai nữ nhi, Tô Mộc Lam cũng cảm thấy không thể từ chối được, nói: "Được rồi, vậy nương sẽ chỉ làm một món thịt heo thái sợi sốt tương thôi, còn lại các con cứ tùy ý mà làm."

Sau này bọn nhỏ cũng sẽ phải sống độc lập, đặc biệt là ở trong thời đại này, trẻ em phải sớm gánh vác công việc nhà, vì thế học tập và rèn luyện nhiều hơn cũng là điều không sai.

"Vâng." Bạch Thủy Liễu thấy Tô Mộc Lam đồng ý, kích động gật đầu: "Lúc này măng tây trong ruộng mọc rất nhiều, liền xào măng tây đi, sau đó thêm miến trộn rau chân vịt, món chính buổi trưa thì làm bánh xèo nóng vậy."

"Canh thì làm canh trứng được không?" Bạch Lập Hạ hỏi.

"Được, các con thấy hợp lý là được." Tô Mộc Lam đồng ý, nghỉ ngơi một lúc sau đó lấy thịt thăn ra, cắt thành sợi mỏng, chuẩn bị làm thịt heo thái sợi sốt tương.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ cũng bận rộn làm việc.

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu làm trợ thủ giúp đỡ hai tỷ tỷ.

Không bao lâu sau, một số đồ ăn và canh, cùng với món chính đều được bưng lên bàn ăn.

Thịt heo thái sợi sốt tương thì không cần phải nói, được làm ra từ tay của Tô Mộc Lam, sợi thịt nhỏ nhưng không nát, nước sốt tương cũng ngọt ngào, hương vị vô cùng đậm đà, mặc dù không có sẵn đậu phụ phơi khô để cuốn ăn, nhưng dùng bánh bột ngô cuốn và ăn kèm với hành lá thái sợi, thì hương vị cũng thật sự là tuyệt vời.

Bạch Thủy Liễu xào măng tây, giòn ngon, dấm chua cho vừa phải, ăn rất ngon miệng, rau chân vịt trộn với miến cũng nêm gia vị vừa phải, ăn rất thoải mái.

Tóm lại, bữa ăn này khá ngon lành.

Buổi chiều như thường lệ lại bận rộn làm việc.

Chờ tới khi làm xong tất cả đồ ăn, Tô Mộc Lam lấy khuôn đúc nhận từ thợ rèn ra, đặt trên lửa nướng một lúc, sau đó lấy tro bếp và mỡ lợn thay phiên chà xát một chút, đảm bảo rằng mấy cái khuôn đúc này sẽ không dễ bị rỉ sắt.

Sau khi đã làm xong liền bỏ mấy cái khay sắt vào trong lò nướng thử một chút.

Không tệ, kích thước vừa đúng.

Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật đầu.

"Nương, mấy thứ này dùng để làm gì?" Bạch Trúc Diệp nhìn những thứ tròn tròn kia, giống như mấy cái bát nhỏ, hỏi nàng.

"Đây là khuôn làm bánh trứng gà." Tô Mộc Lam trả lời.

Bánh trứng gà?

Bánh trứng gà là gì….

Không chỉ có Bạch Trúc Diệp, ngay cả ba củ cải nhỏ khác cũng tò mò chớp hai mắt.

Nhưng mà sự khó hiểu này đã được giải đáp vào buổi sáng ngày hôm sau.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam trộn trứng gà, đường mạch nha, bột mì và dầu với nhau, khuấy thành một thứ bột nhão, rồi lại đổ vào mấy cái khuôn tròn tròn đặt trên khay, sau đó bỏ vào trong lò nướng đang cháy.