Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 227




Con mèo Đại Hoàng linh hoạt nhảy từ đầu tường xuống, cọ cọ vào chân của Tô Mộc Lam, tiếp đó nhìn về phía mọi người kêu hai tiếng.

"Không biết con Đại Hoàng này là mèo hay là chó mà cái mũi thính như vậy." Bạch Mễ Đậu vuốt vuốt bộ lông mềm mại trơn bóng của Đại Hoàng, gắp một đũa mì sợi cho nó, để vào trong một cái bát cũ trong nhà.

Cái bát kia bị vỡ một mảnh to, vốn bị ném lại ở trong một góc bếp.

Từ khi Đại Hoàng ở trong nhà Tô Mộc Lam gánh vác trọng trách đuổi chuột trong mấy buổi tối, để khao thưởng Đại Hoàng, bát vỡ đó trở thành bát đựng thức ăn của Đại Hoàng.

Mì sợi ngấm vị thịt, Đại Hoàng vô cùng vui sướng ăn, thường thường ngẩng đầu lên kêu hai tiếng meo, meo.

Đây là mèo nuôi trong nhà, chính nó cũng thường xuyên bắt được một ít con mồi, ăn một ít cơm canh của con người, cho nên cơ thể được nuôi đến béo mầm.

Tô Mộc Lam nhìn Đại Hoàng dường như mập hơn trước một phần, tủm tỉm cười nói.

"Hiện giờ Đại Hoàng càng thích tới nhà chúng ta hơn, lúc nào cũng ăn căng bụng tròn vo mới bằng lòng quay về." Bạch Thủy Liễu cũng cười cười, "Nhưng mà nó rất ngoan, không cho nó ăn cái gì thì nó tuyệt đối sẽ không đi ăn vụng."

"Buổi tối còn có thể đuổi chuột, Đại Hoàng chính là con mèo đuổi chuột lợi hại nhất thôn chúng ta, con chuột nào mà nghe thấy tiếng kêu của nó cũng bị dọa vỡ mật." Bạch Trúc Diệp cũng cười khanh khách nói tiếp, "Đáng tiếc Đại Hoàng là con mèo đực, nếu là là con mèo cái, ít nữa có thể sinh ra mèo con, nhất định con nào cũng lợi hại."

Mèo con sao?

Trong lòng Tô Mộc Lam chợt giật thót một cái.

Khoảng thời gian trước đó Lưu thị nói nhà mẹ đẻ có con mèo mẹ sắp sinh, đến lúc đó bà ấy chỉ giữ lại một con mèo con, tính thời gian này thì có lẽ mèo con cũng đã sắp tròn một tháng, là thời điểm phù hợp để nhận nuôi.

Chờ khi nào rảnh rỗi thì đi hỏi nhà Lưu thị một chút xem có còn mèo hay không, đến lúc đó lấy thức ăn để đổi một con về nuôi.

Tô Mộc Lam cũng thích mèo, cảm thấy trong nhà có thêm một con có lông nhỏ có thể tăng thêm rất nhiều lạc thú.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc Lam không nhịn được xoa Đại Hoàng một cái, Đại Hoàng nhìn về phía Tô Mộc Lam kêu meo meo, liếm sạch sẽ bát cơm của chính mình, sau đó tiếp tục liếm sạch sẽ móng vuốt.

Đại Hoàng thích sạch sẽ, lông trên người và cả "Bao tay trắng" móng vuốt đều vô cùng sạch sẽ, nhìn không hề có chút dơ bẩn nào.

Tô Mộc Lam thấy thế cười híp cả mắt lại.

Hôm sau, Tô Mộc Lam dậy sớm, để bọn nhỏ ở nhà phơi khoai lang đỏ khô, còn một mình nàng đi lên thị trấn quan sát tình hình buôn bán thử nghiệm của cửa hàng hôm nay.

Nàng đi sớm nên khi đến nơi, cửa hàng cũng vừa mở cửa.

Biển hiệu đã được treo lên, hai chữ "Ngô Ký" tuy không được mạ vàng như biển hiệu Ngụy Ký, nhưng nhìn nét chữ mới tinh, ngay ngắn, cửa chính ra vào cũng được rửa sạch sẽ, dán lên câu đối mới tinh.

Để ăn mừng, ở hai bên cửa ra vào còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ, từ xa nhìn lại rất bắt mắt.

Tất cả đều mới tinh, tóm lại khiến người ta có cảm giác mới mẻ, vả lại Ngô Trác Viễn và Ngụy thị còn nhờ người làm một tấm bảng lớn treo ở cửa, phía trên viết tên các loại thức ăn và giá cả đi kèm.

Đây cũng là làm theo lời đề nghị của Tô Mộc Lam, đánh dấu tên những mặt hàng để bán và giá cả của chúng ngay từ đầu để người ta biết bên trong cửa hàng bán những thứ gì, giá cả như thế nào, để người mua có thể dễ dàng quyết định có nên vào cửa hàng để mua hay không, giảm bớt một ít phiền phức không cần thiết.

Để đề phòng rất nhiều người không biết chữ, trên bảng ghi chép tạm thời còn mô phỏng bằng bản vẽ đơn giản ở phía trên, trông rõ ràng và trực quan hơn.

Hôm nay là ngày 22, không phải là phiên chợ, không có người từ các thôn tới họp chợ, cho nên trên đường lúc này cũng không nhộn nhịp sôi động như khi có chợ.