Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 221




Có lẽ Ngô Trác Viễn và Ngụy thị thấy khoảng thời này này nàng tu sửa tường sân và mấy vị trí trong nhà tốn một số tiền lớn, lại phải bỏ công làm đồ ăn suốt hơn mười ngày nữa mới có thể thu hồi tiền vốn, sợ nàng lo lắng ngập đầu nên mới đưa ra hành động này.

Đôi vợ chồng này, có thể nói là vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.

Tu sửa bức tường sân, lại dự định làm một ít khuôn đúc bằng sắt, đồng thời muốn thu mua một ít khoai lang đỏ nên túi tiền của nàng đúng là hơi eo hẹp.

Việc thu mua khoai lang với số lượng lớn phải kiểm soát lại chặt chẽ mới có thể quay vòng vốn được.

Nếu lúc này có số tiền của Ngô Trác Viễn và Ngụy thị bổ sung, nàng đúng là có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng có thể làm ra khoai lang đỏ khô với số lượng lớn, đảm bảo nguồn cung cho cửa hàng.

Có điều …

"Hai nhà chúng ta hợp tác làm ăn buôn bán, đương nhiên sẽ không khách sáo như người ngoài, ta cũng nói thật mọi việc, trong khoảng thời gian này trong nhà chi tiêu không ít, trong đầu ta thực sự cũng hơi căng thẳng."

"Hôm qua đã đi tìm Lý chính trong thôn để bàn cách mua một ít khoai lang đỏ chất lượng không tệ để phơi thành khoai lang đỏ khô mà bán.

Hiện tại thời tiết càng ngày càng mát mẻ, tới khi vào mùa đông thì khoai lang đỏ khô sẽ không thể phơi khô một cách dễ dàng nữa, nhân dịp bây giờ thời tiết vẫn ổn, cố gắng phơi nhiều thêm một ít, để đảm bảo vào mùa đông cũng có thể thường xuyên có khoai lang đỏ khô để bán."

"Cứ như vậy, tiền càng eo hẹp hơn, ta vốn đang suy nghĩ nếu thật sự không khả thi thì thu mua ít đi một chút, từ từ rồi tính, nhưng lúc này hai vợ chồng nhà ngươi đến, đúng là kịp thời cấp cứu trong lúc nước sôi lửa bỏng này."

Thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, Ngô Trác Viễn liền cảm thấy vui mừng khi chính mình có thể giúp đỡ nhà của Tô Mộc Lam "Vậy thì …"

"Có điều..." Tô Mộc Lam ngắt lời Ngô Trác Viễn, nói, "Ngươi chèo chống cửa hàng cũng không dễ dàng, cửa hàng lại vừa mới khai trương, hai vợ chồng các ngươi còn phải mang theo mấy đứa trẻ dọn lên thị trấn ở, vì vậy những thứ cần phải làm cũng tốn không ít tiền."

"Ngươi chỉ cần để lại một nửa số tiền là được, hai bên chúng ta mỗi người đều san sẻ sự túng thiếu với nhau một chút, như vậy đôi bên cũng thoải mái hơn, coi như chúng ta đồng tâm hiệp lực, giải quyết những khó khăn trong bước khởi đầu này trước đã."

Nếu không cầm một đồng nào thì có vẻ hơi khách sáo, nàng cũng muốn khống chế lại việc thu khoai lang đỏ, mặc dù sẽ ảnh hưởng đến sản lượng của khoai lang đỏ khô, nhưng nếu cầm hết số tiền ấy sẽ làm cho vợ chồng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị càng khó khăn hơn.

Tô Mộc Lam suy xét một lát, quyết định chỉ cầm một nửa tiền, đó là quyết định tốt nhất.

Ngô Trác Viễn thấy vậy liền nói, "Nếu tẩu tử đã nói như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, cứ làm theo lời Tô tẩu tử nói vậy."

Sau này hai nhà còn hợp tác lâu dài với nhau, cho nên nghĩ như thế nào thì nói như vậy, làm những điều họ muốn và không làm những chuyện thừa thãi nữa.

"Được rồi." Tô Mộc Lam cười gật đầu.

Hai nhà tiến hành phân chia túi tiền, mỗi bên cầm một nửa.

Ngô Trác Viễn còn phải vội vàng trở về để chuyển nhà nên sau khi quyết định chuyện này với Tô Mộc Lam xong thì nhanh chóng trở về thị trấn.

Tô Mộc Lam dọn dẹp đồ đạc, kiểm kê tất cả những nguyên liệu cần thiết để dùng cho ngày hôm sau, đợi đến khi tiếng chiêng vang lên vào buổi trưa mới đi đến chỗ từ đường.

Bạch Khang Nguyên đã sớm chờ ở nơi đó, mọi người dân trong thôn nghe được tiếng chiêng cũng lục tục nối đuôi nhau tới.

Thấy mọi người tới khá đông đủ, Bạch Khang Nguyên mới hắng giọng nói, "Ta không chần chờ nữa, chúng ta nói chuyện trước đi, những người vắng mặt thì lát nữa mọi người thông báo lại một tiếng, không phải nhà nào cũng bắt buộc phải làm chuyện này."

"Chuyện là như thế này, mấy ngày hôm nay vợ Bạch Thạch Đường muốn thu mua khoai lang đỏ từ trong thôn của chúng ta.

Muốn thu loại khoai lang đỏ như thế nào, bao nhiêu tiền, sẽ nói rõ cho nhà các ngươi một tiếng."

Thu mua khoai lang đỏ sao?

Người dân trong thôn vừa nghe xong, ban đầu cũng có không ít người tỏ ra kinh ngạc.