Được Tô Mộc Lam khẳng định, phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị lập tức nhướng mày vui vẻ.
"Mặt tiền của cửa hàng coi như đã thu dọn ổn thỏa rồi, sắp tới có thể khai trương được." Ngô Trác Viễn nói: "Đang muốn tìm Tô tẩu tử để thương lượng một chút nên chuẩn bị đồ ăn như thế nào, chọn ngày nào để khai trương."
"Ta cũng đã tìm người xem một chút, tháng này vào ngày 22 và 26 đều là ngày lành, cũng trong thời gian gần, bây giờ tùy vào chúng ta thấy ngày nào thích hợp để khai trương.
Hơn nữa, hôm nay là ngày 19, vậy ngày 26 là ngày họp chợ…."
"Nếu không chúng ta trước tiên mở cửa buôn bán thử vào ngày 22, ngày 26 mới chính thức khai trương, có được không?"
Cửa hàng mới có hoạt động mở cửa buôn bán thử cũng không phải chỉ có thời hiện đại mới có, từ rất nhiều năm trước ở cổ đại đã dùng biện pháp này để tích lũy sự phổ biến của cửa hàng.
"Kế hoạch này được đấy." Tô Mộc Lam gật đầu.
Vừa lúc có thể xem xét loại đồ ăn nào bán chạy, loại đồ ăn nào bán bình thường, cũng xác nhận một chút số lượng cần chuẩn bị.
"Hôm nay ta đến cũng mang theo một ít đồ ăn, các ngươi đều tới nhìn một chút, nếm thử xem, mấy ngày nay ta đang suy nghĩ một vấn đề, chuyện làm đồ ăn thì giao cho ta, còn việc bán đồ ăn này nọ thì còn phải dựa vào phu thê hai người, các ngươi đã làm công việc kinh doanh cửa hàng bán đồ ăn từ lâu rồi, so với ta thì càng hiểu được nhiều thứ hơn, hai người thương lượng một chút, làm số lượng bao nhiêu, nên định giá như thế nào, sau đó viết một danh sách rồi ta làm theo là được."
Dùng người thì không nghi ngờ rằng người không làm được, đã là hai nhà hợp tác buôn bán thì Tô Mộc Lam không muốn phải quan tâm tất cả mọi chuyện.
Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị liếc nhìn nhau, trên mặt ngoại trừ sự vui vẻ còn có một chút kích động.
Thứ nhất là bởi vì Tô Mộc Lam có để ý tới việc này.
Thứ hai là bởi vì Tô Mộc Lam có chút tin tưởng phu thê bọn họ.
"Được, Tô tẩu tử cứ yên tâm." Ngô Trác Viễn gật đầu thật mạnh.
Tô Mộc Lam nhếch miệng cười, sau đó cùng Bạch Thủy Liễu lấy đồ trong sọt trúc ra, bày ra cho phu thê Ngô Trác Viễn xem.
Lúc trước phu thê Ngô Trác Viễn đã nếm qua mấy đồ ăn cũ rồi, nhưng khi nhìn đến bánh Sachima, bánh nụ cười và bánh gạo thì đều khá ngạc nhiên.
Và sau khi nếm thử thì càng cảm thán hơn.
"Bánh nụ cười này lúc trước cửa hàng Ngụy Ký cũng đã làm thử." Ngụy thị nói: "Nhưng không có hương vị càng ăn càng thơm như Tô tẩu tử, còn bởi vì ngọt quá mà hơi ngấy vì thế người mua cũng không nhiều."
"Nhưng bánh nụ cười của Tô tẩu tử thì lại vừa giòn vừa thơm, ăn hoàn toàn không thấy ngán, hương vị như này thì ta cảm thấy cho dù có người mua nửa cân để ăn luôn cũng không cảm thấy ngấy."
Chỉ là có hơi khát nước, dù sao cũng là đồ chiên qua dầu nên ăn nhiều thì sẽ thấy hơi khô cổ.
"Bánh gạo cũng ăn rất ngon." Ngô Trác Viễn nói: "Nhưng nếu nói món ăn nào ngon nhất, thì phải nếm bánh Sachima này, thực sự ăn ngọt mà không hề ngấy, hương vị sau khi nhai vẫn rất đậm đà, hơn nữa ăn còn thấy cực kì mềm dẻo."
Đồ điểm tâm bình thường thì thường là đồ chiên bằng dầu, thơm thì vẫn rất thơm, ăn cũng ngon, nhưng bởi vì hương vị chủ yếu là giòn và xốp, ăn nhiều sẽ khó tránh khỏi cảm giác khô miệng khô lưỡi, cũng dễ dàng sinh ra cảm giác ngán khi ăn thêm.
Nhưng bánh Sachima này, rõ ràng cũng là chiên bằng dầu, cũng có hương vị xốp giòn như vậy, nhưng lại khiến cho mọi người khi ăn cảm thấy rất mới lạ, hơn nữa tên của món ăn cũng rất kì lạ, chắc chắc sẽ bán được rất khá.
Ngô Trác Viễn nghĩ đến những điều này, đầu mũi phấn khích đến mức có chút ửng đỏ.
"Các ngươi ăn thử thấy ngon, vậy thì chắc hẳn hương vị là không tệ."
Ngô Trác Viễn và Ngụy thị là đi ra từ cửa hàng điểm tâm duy nhất trên trấn, trong nhà cũng làm đồ ăn điểm tâm, ngày thường chắc chắn ăn không ít và cũng đã thấy qua nhiều loại điểm tâm khác nhau.