Không có ai trả lời.
Nhưng Tô Mộc Lam mơ hồ nghe thấy tiếng vang lạch cạch hình như là tiếng đang băm rau.
Đoán rằng Phùng thị chắc là đang ở trong phòng bếp làm cơm chiều nên không nghe được tiếng nàng gọi, Tô Mộc Lam liền tiến vào sân: "Phùng tẩu tử có ở nhà không?"
Tiếng băm chặt dừng lại, sau đó Phùng thị liền từ nhà bếp đi ra, hít mạnh cái mũi: "Mùi gì vậy, thật là thơm quá…"
"Ôi, nương Thủy Liễu, ngươi sao lại tới đây?"
Tô Mộc Lam: "…"
Hóa ra tẩu ấy đi ra là vì ngửi được mùi thơm chứ không phải là nghe được tiếng gọi của nàng.
Khứu giác của tẩu ấy nhạy bén là không thể nghi ngờ, nhưng thính giác thì….
"Cái này, Phùng tẩu tử…" Tô Mộc Lam xoa cái mũi, mở miệng nói.
"Trước đừng nói chuyện, ngươi trước ngửi thử xem, có phải có một mùi hương rất thơm hay không?" Phùng thị ngắt lời của Tô Mộc Lam, sau đó càng thêm ra sức ngửi tới ngửi lui: "Còn càng ngày càng thơm, cảm giác đang ở rất gần đây."
Phùng thị nghiêm túc tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, cuối cùng đã tập trung ánh mắt tại cái giỏ trúc trong tay của Tô Mộc Lam: "Hình như, hương thơm là từ nơi này truyền ra."
"Chắc là vậy." Tô Mộc Lam không nhịn được mà bật cười, đưa giỏ trúc đặt ở cái bàn trong sân, dùng vải lót tay bê cái nồi ra ngoài: "Hôm nay đi họp chợ mua được ít ruột già, làm món ruột già xào lăn, mang tới cho tẩu tử nếm thử một chút."
Vừa nói chuyện, Tô Mộc Lam đã mở cái nắp nồi lên.
Ruột già xào lăn, phải ăn nóng thì hương vị mới đậm đà, vì bảo đảm đồ ăn được nóng hổi nên Tô Mộc Lam trước khi xúc đồ ăn vào đã đặt nồi trên bếp đun một lúc cho nóng, vốn dĩ nồi đất đã giữ nhiệt rất tốt nên đến bây giờ đồ ăn vẫn còn tiếng xèo xèo của dầu sôi.
Mà sau khi mở nắp nồi thì hơi nóng cũng tỏa ra, mang theo mùi hương nồng đậm, xông thẳng vào lỗ mũi của Phùng thị.
"Thật là thơm." Phùng thị hít sâu một hơi, cả khuôn mặt đều là vẻ say mê, chép miệng mấy cái, thậm chí còn nuốt mấy ngụm nước bọt: "Không trách được ta từ xa đã ngửi được mùi thơm."
"Ta phải nếm thử trước…"
Phùng thị vừa nói chuyện vừa cuống quýt đi vào phòng bếp tìm một đôi đũa, gắp một miếng ruột già lên, cũng mặc kệ còn đang nóng lập tức bỏ vào miệng.
Ruột già còn hơi nóng, Phùng thị phải hít vài ngụm không khí, chờ tới khi không quá nóng mới nhanh chóng nhai lên.
"Ăn ngon thật."
Trong miệng đang có ruột già nên Phùng thị nói chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng, cũng bởi vì ruột già hơi nóng nên biểu tình của tẩu ấy có chút kì lạ nhưng cũng không quên dựng thẳng ngón tay cái với Tô Mộc Lam: "Tay nghề của ngươi thật là tốt."
"Phùng tẩu tử ăn thấy ngon là tốt rồi, ta bỏ vào nồi đất mang sang cho tẩu nên ruột già vẫn còn nóng ăn được luôn, nếu sau ăn thấy đã nguội thì trực tiếp đặt nồi đất lên trên bếp đun một lúc cho nóng là được."
Tô Mộc Lam cười tủm tỉm nói: "Phùng tẩu tử bận việc đi, ta về nhà làm cơm chiều, trong nhà còn mấy đứa nhỏ đang chờ."
"Vậy được, ngày mai nhà ngươi bắt đầu công việc, bây giờ những đồ cần thu dọn cũng nhiều, ngươi nhanh đi làm việc đi." Phùng thị vừa nói chuyện vừa gắp một miếng ruột già vào miệng.
Lại bị nóng một chút nhưng Phùng thị không thèm để ý, thậm chí bởi vì ruột già thơm ngon như vậy nên hạnh phúc híp mắt lại.
Nhưng mà dù ruột già có thơm ngon như nào thì Phùng thị cũng không quên tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, chờ nàng đi xa mới khẩn cấp quay về nhà ăn ruột già.
Trời đã ngả chiều, những người làm việc trên đồng ruộng lần lượt trở về nhà, Bạch Kim Bắc cũng đang đi về nhà mình.