Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 182




"Nghe thấy rồi thì nhanh làm việc đi, lát nữa ta còn phải về sớm một chút để nấu cơm cho nhà tộc trưởng nữa." Trương thị tức giận mà hét lên một tiếng, thấy Trương Cốc thành thật đi nhổ cổ mới lại tiếp tục công việc.

Tô Mộc Lam không chú ý tới hai chị em nhà Trương thị, xách theo đám xương sống dê mà Trương Môn Nghĩa cho trở về nhà, rửa sạch, chần qua nước nóng rồi cho vào nồi hầm với lửa nhỏ.

Tiết dê và gan dê đều được chần qua rồi nấu chín, để riêng ra một chỗ để nấu sau.

Chờ đến buổi tối, canh xương dê đã thơm nức mũi, nước canh được nấu trong vắt nhưng rất đậm đà, kết hợp với gan dê đã được cắt thành miếng và tiết dê, thả thêm một ít hành thái nhỏ và rau thơm vào, lập tức có món canh dê thập cẩm thơm ngào ngạt.

Bốn đứa đầu củ cải hô to uống ngon, mỗi đứa uống khoảng hai bát mới ngừng lại.

Còn thừa một ít nước canh dê, chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộc Lam nấu một ít sợi mì nhỏ làm thủ công, biến thành món mì dê tươi ngon thơm nức.

Tới buổi chiều, lò gạch ở thôn bên kia đã đưa gạch xanh cùng mái ngói đến.

Dựa theo lời dặn dò của Tô Mộc Lam, người kéo xe đưa gạch xanh vào trong góc rồi chất thành một đống lớn, sau đó lau mồ hôi trên trán nói "Trời vẫn hơi nóng, nếu phơi gạch như thế sợ sẽ bị nứt ra, buổi tối nên tưới một ít nước lên phía trên gạch xanh nhé, để đến khi xây tường cũng dễ dính với bùn hơn."

"Được rồi, ta đã nhớ kỹ."

Tô Mộc Lam gật đầu, đếm số lượng gạch xanh còn thừa kia, sau đó bỏ đi những viên gạch hỏng hoặc rơi vỡ ra ngoài, dựa theo số gạch thực tế mà tính tiền.

Ngày hôm sau số vôi mà Bạch Khang Nguyên mua cũng được giao đến, tổng cộng chi hết 350 đồng tiền.

Đồ vật đã mua khá đầy đủ, trong suốt hai ngày này Tô Mộc Lam đều vội vàng vận chuyển đất từ ruộng đến bãi đất trống trước nhà.

Từ khi Bạch Khang Nguyên nói đào đất đổ vào bên trong hố to kia, Tô Mộc Lam liền mượn cái xe ba gác tới, sau đó dẫn bốn đứa trẻ kéo về nhà.

Đào đất là chuyện tốn sức lực nhất, phải dùng một cái xẻng để đào, nhưng xẻng ở thời đại này không hè nhẹ nhàng tiện lợi như xẻng thời hiện đại, chỉ mới đào có nửa xe đất thôi mà Tô Mộc Lam không đứng thẳng lưng lên được.

"Nương, nương nghỉ một lát đi, để bọn con làm cho." Bạch Thủy Liễu đưa ống trúc đựng nước cho Tô Mộc Lam.

Người và xẻng cao bằng nhau, riêng việc cầm xẻng đã cảm thấy khá tốn sức rồi, chưa nói tới việc cầm xẻng đi đào đất rồi xúc lên xe kéo.

Sau khi xúc được vài cái, Bạch Thủy Liễu liền thở dốc.

Bạch Lập Hạ cầm xẻng đi tới, cũng nóng lòng muốn thử, có điều cũng rất nhanh ngồi thở trên mặt đất.

"Thôi để ta làm cho." Tô Mộc Lam nghỉ ngơi một lát, cảm thấy khôi phục một chút sức lực, lại tiếp tục cầm xẻng, cuốn tay áo, tiếp tục đào đất.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam mệt nhọc, bốn đứa đầu củ cải cũng giúp đỡ dùng một cái xẻng sắt con đào ở một bên, có điều cái xẻng này không thể so với cái xẻng bình thường, mỗi một lần chỉ đào được một ít, khi xúc lên không chỉ mệt nhọc mà còn làm vương vãi rất nhiều đất.

Bốn đứa đầu củ cải thảo luận trong chốc lát, cuối cùng đi tìm một cái giỏ tre tới.

Bốn đứa trẻ đào đất cho vào giỏ tre, chờ đến khi giỏ tre đầy thì để Tô Mộc Lam xách lên xe, làm như vậy thì không cần phải liên lục xúc lên xe nữa, tiết kiệm được không ít sức lực, mà đào đất cho vào trong giỏ tre cũng đẩy nhanh được tốc độ hơn, quan trọng là không cần phải lo lắng về vấn đề bị vương vãi đất ra nữa, cũng có thể giúp đỡ được Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam nhìn bốn đứa đầu củ cải bận rộn làm việc đến mức kịch liệt như vậy, nhoẻn miệng cười cười.

Năm người bận rộn đào đầy một xe đất, Tô Mộc Lam đứng ở đằng trước để kéo xe, bốn đứa đầu củ cải đẩy xe ở phía sau, đi về nhà.