Bên trong giỏ trúc có mấy gói đồ ăn được bọc trong khăn, từ bỏng ngô, cơm cháy, bánh tai mèo, đến bánh quai chèo, tất cả đều có, số lượng còn không ít.
"Giúp đỡ các gia đình trong thôn là bổn phận của ta, cháu lấy mấy thứ này ra thì quá khách khí rồi." Bạch Khang Nguyên liên tục từ chối: "Cháu nuôi mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, vẫn nên cầm mấy thứ này mang lên chợ bán kiếm tiền mới đúng."
"Thúc lý chính*, thúc đừng khách khí, tình cảm giữba người với người vốn là chuyện người đến ta đi, không có đạo lý nào lại nói chỉ có thể nhận lòng tốt củba người khác nhưng không cho báo đáp lại, trong lòng cháu vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của thúc lý chính, nhận được tình cảm của thúc, nếu thúc không nhận món quà nhỏ này thì sau này có việc gì cháu cũng không dám đến nhờ cậy thúc lý chính nữa đâu."
[1] Lý chính là một chức quan cấp thấp bắt đầu từ thời Xuân Thu, chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý hộ khẩu và nộp thuế.
Tô Mộc Lam nói những lời này làm cho Bạch Khang Nguyên cũng không thể từ chối thêm được nữa, cười nói: "Cháu đã nói tới mức này rồi thì bây giờ ta không nhận cũng không được."
"Thúc cứ nhận lấy đi, đây đều là mấy đồ ăn ngày thường cháu hay bán ở chợ, nếu thúc lý chính thấy ăn ngon thì coi như chứng thực cho thanh danh của cháu rồi." Tô Mộc Lam đưa hết đồ ăn đã bọc kỹ cho Trịnh thị, sau đó xách giỏ trúc đã trống không: "Vậy được rồi, thúc lý chính và Trịnh thím bận việc đi, cháu về trước."
"Được, cháu về trước đi, đợi lát nữa ta sẽ đến nhà cháu giúp xem xét một chút."
Bạch Khang Nguyên và Trịnh thị tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, nhìn nàng đi xa rồi mới trở về dọn dẹp ăn bữa sáng.
Bánh xèo nóng, bánh canh ăn cùng với dưa muối mà Trịnh thị làm.
Sau đó nhìn về phía những món ăn mà Tô Mộc Lam mang sang thật sự là mùi hương thơm nức xộc thẳng vào mũi, liền cầm mấy cái bánh quai chèo nhỏ mang ra ăn.
"Phải nói là tay nghề của nương tử nhà Bạch Thạch Đường thật sự không tệ." Trịnh thị cảm thán nói: "Bánh quai chèo này so với bánh quai chèo lúc trước lão nhị mang về cho chúng ta thì ăn còn ngon hơn đấy."
"Nàng ta bây giờ cũng coi như khá tốt." Bạch Khang Nguyên nói.
Cuộc sống trong thôn muốn bình thản thì tính tình của mọi người phải kiềm chế một chút, giống như Tô Mộc Lam hồi trước thì thật khiến người ta đau đầu, bây giờ thì đã tốt hơn, bớt gây chuyện phiền phức, ông làm lý chính cũng không cần đau đầu như vậy nữa.
"Đúng vậy, khá tốt." Trịnh thị cũng gật đầu: "Lúc trước Bạch Thạch Đường làm được nhiều việc tích đức như vậy, bây giờ thì coi như là giúp bọn trẻ đổi được chút phúc đức rồi."
"Thôi, lần này Tô thị sửa tường nhà, ông tận tâm thêm một chút, trước kia Bạch Thạch Đường cứu lão nhị nhà chúng ta nhưng chúng ta ngày thường cũng không có cái gì để báo đáp, lúc trước còn có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ Thủy Liễu kia, nhưng bây giờ tính tình Tô thị đã tốt hơn, có vẻ như cũng không cần thiết chúng ta giúp thêm gì, khó lắm mới có một cơ hội để báo đáp nên ông đừng bỏ lỡ."
"Có ân thì phải báo, nếu không sau này sẽ không còn phúc đức nữa đâu."
"Yên tâm đi, lòng ta đều rõ ràng." Bạch Khang Nguyên gật đầu, ăn một miếng bánh quai chèo, lại húp một ngụm bánh canh, trong lòng lại đang tính toán xem chuyện này phải thu xếp như thế nào.
Sau khi Tô Mộc Lam trở về nhà cũng dẫn bọn nhỏ ăn cơm, cháo trứng, bánh hành lá, ăn cùng với cải thìa ngâm giấm.
Chờ sau khi ăn cơm xong, Tô Mộc Lam đi đến nhà Mã thị ở bên cạnh mượn một cái thang trúc dài về nhà, cũng thuận tiện cho Bạch Khang Nguyên để lên nóc nhà nhìn xem tình hình.
Vừa mới dọn dẹp xong thì Bạch Khang Nguyên đã tới, leo thang lên nóc nhà nhìn.
Nhìn kỹ tình hình trước sau cẩn thận, Bạch Khang Nguyên lại đi quanh sân và vào trong phòng xem xét kỹ càng.
"Ta vừa nhìn thì thấy tình hình mái nhà của cháu vẫn còn ổn, lúc trước khi Bạch Thạch Đường xây nhà cũng dùng vật liệu tốt, lợp ngói cũng nhiều, chỉ là bên trên có không ít lá cây, không dọn dẹp một chút thì thời gian dài sẽ cùng với bụi đất chắn ở trên đó, khi trời mưa nước không chảy xuống được sẽ rò rỉ vào trong nhà."