Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 17




Vừa bóc vỏ vừa kinh ngạc hỏi Bạch Thủy Liễu: "Đại tỷ, phơi nhiều khoai lang như vậy làm gì?”

"Nương nói làm khoai lang khô, mang lên trên trấn bán lấy tiền.” Bạch Thủy Liễu đáp: "Nương còn nói, nàng có thể phơi ra loại khoai lang khô ăn vừa mềm vừa ngon, không giống loại nhai đau cả quai hàm đã ăn trước đây.”

"Nếu thật sự có thể phơi ra loại khoai lang khô này, bán được chút tiền mang về như đã nói, cuộc sống nhà chúng ta sẽ tốt hơn một chút.”

Bạch Lập Hạ nhìn thấy trên mặt Bạch Thủy Liễu thậm chí lộ ra nụ cười đầy vẻ mong chờ, có lời ở trong miệng do dự thật lâu cuối cùng vẫn là nuốt xuống, chỉ im lặng bóc vỏ khoai lang trong tay.

Tô Mộc Lam ở trong bếp, hầu như không ngừng lại nghỉ, cuối cùng cảm thấy phòng bếp quá nóng, dứt khoát cầm dao thái đi ra, cũng không dùng thớt, thái sợi khoai lang trong mẹt tre, lại xếp từng miếng một.

Mặt trời dần lên cao, hai đứa Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ở bên ngoài hấp tấp chạy về, trong tay cầm ống trúc lớn.

Vào trong sân, cực kỳ hứng thú hét: "Đại tỷ nhị tỷ mau nhìn, đệ và tam tỷ bắt được thiệt nhiều sâu."

Tô Mộc Lam ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm hai má rơi xuống cổ áo, nhất thời có chút đau lòng, thuận tay lấy khăn ở bên cạnh bồn nước và giặt đi, thay hai đứa nhỏ lau mồ hôi trên đầu và cổ: “Mau mau đi uống nước, nghỉ ngơi một lát, đừng để bị nóng.”

Hành động này hiển nhiên làm trong lòng hai đứa nhỏ mềm nhũn.

Bạch Trúc Diệp do dự trong chốc lát, cắn môi, nỗ lực cả gan nhìn về phía Tô Mộc Lam: “Nương, người xem, con và Mễ Đậu bắt nhiều sâu như vậy, đủ cho gà ăn no rồi.”

Nói xong, rút nút gỗ ra khỏi ống tre, giơ trước mặt Tô Mộc Lam. 

Tô Mộc Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thật là không ít.

Trong ống trúc to tràn đầy, dường như là cố nhét vào, mà không đơn giản chỉ có sâu đậu, còn có châu chấu, ngoài ra còn có sâu bướm, màu sắc sặc sỡ, còn ngoằn ngoèo cuốn vào nhau, trực tiếp khiến da dầu nàng tê dại. 



Cố nén sự không ổn trong dạ dày, Tô Mộc Lam từ nhỏ đã có chút sợ động vật thân mềm, nàng đưa tay sờ đầu nhỏ Bạch Trúc Diệp: “Trúc Diệp thật giỏi.”

"Đây là con và tam tỷ cùng nhau bắt." Mễ Đậu nói xen vào.

"Mễ Đậu cũng rất giỏi." Tô Mộc Lam cũng xoa trán Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu nhếch môi nở nụ cười, cầm lấy ông tre từ tay Tô mộc Lan: “Nương, vậy con cầm đi cho gà ăn.”

"Đi đi.” Tô Mộc Lam nhìn Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu vui vẻ, đổ sâu từ trong ống tre vào chuồng gà với bộ dáng hớn hở, nhịn không được thở dài. 

Hai đứa nhỏ rõ ràng là có tính cách thích lấy lòng, phỏng chừng cũng bởi vì trước đây bị đánh đập và bỏ mặc, cho dù mới thân thiết ở chung với nàng có hai ngày đã nóng lòng muốn thân cận và muốn được thừa nhận.

Ai, thật sự là đáng thương. . . 

Trong lòng Tô Mộc Lam, càng thêm vài phần thương hại. 

Ngẩng đầu nhìn và thấy mặt trời đã gần lên đến đỉnh, Tô Mộc Lam bảo Bạch Thủy Liễu Và Bạch Lập Hạ ngừng tay trước, giúp đỡ thu dọn lá khoai lang, làm cơm trưa, còn thừa lại, đợi ăn cơm xong lại tiếp tục bóc vỏ cắt miếng phơi nắng.  

"Lập Hạ giúp nhặt lá khoai lang, ta lấy phần còn lại đi làm, thừa lại không nhiều lắm, trước khi ăn cơm có thể làm xong, đừng kéo dài thời gian, hôm nay không phơi nắng được.” Bạch Thủy Liễu đề nghị nói. 

Tô Mộc Lam thấy số lượng còn lại đúng thật là không nhiều lắm, bèn gật đầu, tự mình đi vào trong vại bột, lấy một ít bột chuẩn bị làm món mì lá khoai lang. 

Hai đứa trẻ Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cho gà ăn xong, một đứa đi giúp đỡ chọn lá khoai lang, một đứa còn lại đi giúp đỡ bóc vỏ khoai lang.