Hai người đang bận rộn làm việc thì mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con vang vọng cùng với âm thanh loạch xoạch của tiếng đi bộ trên đường, hơn nữa âm thanh này hình như đang từ nơi xa đi lại gần.
"Trời tối như này mà con nhà ai lại khóc vậy?" Ngô Trác Viễn có chút ngạc nhiên, theo bản năng nhìn ra ngoài.
Trong lúc nói chuyện thì bóng người đã tiến vào sân cùng với tiếng khóc oa oa của đứa trẻ.
Ngô Trác Viễn cầm đèn lồng ra xem thì nhìn thấy Ngụy thị đang dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo đi tới, lập tức hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo vào trong lòng mình: "Trời tối như vậy, sao nàng lại tới đây?"Viptruyenfull.
com - ebook truyện dịch giá rẻ
Ngụy thị cãi nhau với Ngụy Đại Hữu một lúc lâu, sau đó mang theo sự tức giận từ trong nhà chạy ra, khoảng cách từ trên trấn đến thôn Ngô gia cũng không tính là gần, dọc đường đi nàng đều dựa vào sự tức giận đang tràn đầy và lòng tin gặp được Ngô Trác Viễn để chống đỡ đi được tới nơi này.
Dọc theo đường đi đều là cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng trên đỉnh đầu để phân biệt đường đi, chỉ cần trên đường hay trong rừng có một chút động tĩnh nhỏ đã đủ để khiến cho nàng run sợ, nhưng nghĩ đến hai đứa trẻ bên cạnh nên nàng đã cắn răng chống đỡ đi tới đây.
Lúc này khi đã nhìn thấy Ngô Trác Viễn thì tâm trí vẫn luôn căng như dây đàn của Ngụy thị dường như đã bị gãy đứt, nước mắt ào ào tuôn rơi, mồ hôi lạnh sau lưng cũng từng tầng từng lớp chảy ra, nói cũng không nói được nửa chữ, chỉ nằm sấp trên vai Ngô Trác Viễn khóc nức nở.
"Buổi tối đi đường đêm, còn dẫn theo hai đứa nhỏ, khẳng định là sợ hãi rồi." Ngô Điền Phúc nói: "Ngươi mau dẫn mọi người vào nhà ngồi một lúc, ta đi đun ấm trà nóng tới, hôm nay buổi tối rất lạnh, đừng để bị cảm."
Vừa dứt lời, Ngô Điền phúc đã vào phòng bếp bận rộn làm việc.
Ngô Trác Viễn thì dẫn theo Ngụy thị cùng Đại Bảo và Tiểu Bảo vào nhà chính ngồi xuống, ôm hai đứa con vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành.
Một lúc sau, Ngô Điền phúc bưng trà nóng tới, lại lấy cho hai đứa nhỏ một ít đồ ăn vặt, pha ít nước đường tới.
Lúc đầu hai đứa nhỏ cũng rất sợ hãi, nhưng bây giờ thấy được phụ thân của mình, sau khi ăn đồ ăn vặt và uống nước đường cho ấm bụng, thì hai đứa nhỏ vốn dĩ sợ hãi tới lạnh cả người thì bây giờ đều cảm thấy ấm áp và yên lòng hơn nhiều.
Đứa bé nhỏ hơn vì tuổi còn bé, lại đi nhiều quãng đường như vậy, bây giờ được Ngô Trác Viễn dỗ dành một lúc, sau khi ngáp mấy cái thì đã tựa đầu lên ngực hắn và ngủ say sưa.
Ngô Trác Viễn bế hai đứa con trai ôm đến trên giường đã được Ngô Điền Phúc dọn dẹp xong, cởi bớt quần áo cho hai đứa nhỏ, đắp chăn cẩn thận, sau đó mới quay lại nhà chính tìm Ngụy thị nói chuyện.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại tới đây vào thời gian này?"
Ngô Trác Viễn thấy Ngụy thị vẫn còn có chút run rẩy, ngón tay cũng có chút lạnh lẽo, liền nắm chặt vào tay hắn để làm ấm.
Ngụy thị uống thêm hai ngụm trà nóng, trong lòng bây giờ mới yên ổn hơn nhiều, sau đó bắt đầu nói đại khái chuyện tranh cãi với Ngụy Đại Hữu lúc tối cho Ngô Trác Viễn nghe.
Ngô Trác Viễn nghe xong những điều này, im lặng một lúc lâu, nắm chặt tay của Ngụy thị, siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn nàng: "Nương tử, nàng đi theo ta phải chịu khổ rồi…" Vừa nói chuyện thì đôi mắt của hắn đã đỏ lên.
Thật sự là đã chịu khổ khi đi theo hắn.
Nếu lúc đó hắn không nghèo khó tận cùng như vậy, có thể giống như người bình thường, dựa theo quy củ kết hôn bình thường, cưới Ngụy thị về nhà, tuy rằng đến lúc đó sẽ có nhiều việc lớn nhỏ trong nhà cần Ngụy thị bận tâm lo lắng, sẽ hơi vất vả một chút, nhưng cũng tốt hơn bây giờ cả ngày bị Ngụy Đại Hữu ức hiếp thành bộ dạng này.
"Chàng nói lời này là quá khách khí với ta rồi." Ngụy thị lau nước mắt, nói: "Giữa phu thê với nhau, không phải là vốn nên giúp đỡ lẫn nhau sao, phải cùng nhau nâng đỡ tiến lên mới đúng, sao có thể phân biệt rõ ràng là ai chịu thiệt, ai đang chiếm lợi ích được."