Chợ vẫn thế, rất nhộn nhịp.
Bạch Thủy Liễu thừa dịp giữa chừng rảnh việc, nhìn xung quanh chợ một phen, "Nương, trên chợ không có ai bán khoai lang đỏ khô thì phải."
Tô Mộc Lam ngẩng đầu nhìn nhìn lên, quả nhiên đúng như lời Bạch Thủy Liễu nói, nàng nở nụ cười, "Đúng thế thật."
Người khác phơi khoai lang đỏ khô chưa nắm được điểm mấu chốt, có thể nói tốn không ít công sức để làm ra nhưng lại không bán được, thêm nữa lại mất tiền, quan trọng nhất là cảm giác thất bại hoàn toàn, cho nên không muốn phơi nữa.
"Vậy thì hôm nay chúng ta về nhà phơi khoai lang đỏ khô nhé."
Việc buôn bán khoai lang đỏ khô vẫn không tồi, công đoạn chế tác cũng không phiền phức, giá thành lại thấp, quan trọng nhất chính là lần đầu tiên nàng kiếm tiền là do bán khoai lang đỏ khô, vì thế Tô Mộc Lam rất hứng thú với việc làm khoai lang đỏ khô.
Lại làm tiếp thôi…
"Vâng." Bạch Thủy Liễu trịnh trọng gật gật đầu.
Khi Tô Mộc Lam làm thức ăn, bốn người bọn họ cũng chỉ có thể làm chút việc như nhóm lửa, chẳng giúp được gì khác, trong lòng có cảm giác không thoải mái.
Nhưng phơi khoai lang đỏ khô thì lại khác.
Hấp khoai lang đỏ, lột vỏ khoai lang đỏ, cắt miếng, phơi nắng… Bốn người bọn họ đều có thể làm được, cũng có thể làm tốt.
Cứ như vậy, cảm thấy có thể giúp đỡ Tô Mộc Lam đỡ bận rộn, cũng kiếm được tiền phụ giúp gia đình, trong lòng hết sức vui vẻ.
Tô Mộc Lam thấy bốn đứa đầu củ cải Bạch Thủy Liễu này khi nghe thấy muốn phơi khoai lang đỏ khô, trên mặt bọn họ tràn đầy vui mừng, lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bốn đứa bọn họ, vì vậy nàng nhoẻn miệng cười cười.
"Đậu hũ đây, bán đậu hũ …"
Một tiếng rao to vang lên ở chợ.
Trên chợ này không có nhiều quán bán đậu hũ, ngoài hai cửa hàng cố định bán đậu hũ ở trên trấn ra thì chỉ còn mỗi nhà của Ngô Điền phúc bán.
Nhà Ngô Điền phúc bán đậu hũ giá rẻ, nhưng chỉ khi có chợ mới đến, rất nhiều người biết đến, cũng nhận ra quầy hàng này.
Cũng bởi vì tất cả mọi người đều biết, khi Ngô Điền phúc bán đậu hũ ở trên trấn dường như không hề rao to.
Nhưng hôm nay lại có người rao to bán đậu hũ, hơn nữa giọng nói lại không phải là Ngô Điền Phúc.
Tô Mộc Lam ngẩng đầu lên nhìn quán đậu hũ ở cách đó không xa.
Ngô Điền Phúc ở quán đậu hũ kia đang rất bận rộn, nhưng không phải chỉ có một mình ông, còn có Ngô Trác Viễn đang ra sức mà gào to.
Hả …
"Chuyện này thật kì lạ, Ngô chưởng quầy này không ngồi ở trong cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký bán, sao lại tới đây bán đậu hũ chứ?" đại thẩm bán táo xanh ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi một câu.
"Chuyện này ngươi không biết sao?" lão hán bán bánh nướng đáp lời, nói "Ngô chưởng quầy này là cháu trai ruột của Ngô lão hán quán đậu hũ kia, Ngô chưởng quầy đi theo ông ta bán đậu hũ cũng không phải chuyện kì lạ gì."
"Chà, điều mà ngươi nói e là một nửba người ở thị trấn này đều biết, cũng không phải là chuyện lạ gì, chẳng lẽ ta lại không biết sao? Ta muốn nói là sao Ngụy chưởng quầy lại chấp nhận để Ngô chưởng quầy đi bán đậu hũ cùng Ngô lão hán kia chứ?"
"Chuyện này …" lão hán bán bánh nướng cũng không biết, trong đầu như nghĩ ra điều gì đó mà gật đầu, "Đúng vậy, Ngô chưởng quầy này là người ở rể, người nhà họ Ngụy có vẻ rất tính toán với việc Ngô chưởng quầy qua lại với chủ gia đình họ Ngô, sao hôm nay lại chấp nhận để Ngô chưởng quầy giúp đỡ Ngô lão hán bán đậu hũ chứ, thật là kì lạ."
"Chuyện này các ngươi chắc không biết, ta nghe nói là Ngụy chưởng quầy mắng Ngô chưởng quầy một trận, Ngô chưởng quầy tức quá bèn bỏ về quê, dạo gần đây vẫn không quay về nhà họ Ngụy đâu."
Bên cạnh một đại nương bán trứng vịt tiến lại gần, "Lúc này giúp đỡ Ngô lão hán bán đậu hũ, ta đoán là vẫn còn giận dỗi nhà họ Ngụy cũng nên."
Hóa ra là như thế.
Đại thẩm bán táo xanh, lão hán bán bánh nướng, người ở xung quanh đều dựng lỗ tai lên nghe chuyện phiếm, tất cả như có suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu, sau đó rất có hứng thú mà quan sát chuyện ồn ào phía trước.