Sau khi làm xong mấy chiếc bánh bao, Tô Mộc Lam làm canh cà chua trứng, chờ trong nồi nổi hoa trứng lên thì cho một ít dấm và dầu mè vào, đúng lúc này ngoài sân có tiếng động.
"Nương, chúng con đã về rồi."
Bạch Thủy Liễu dẫn theo Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu về, vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Mộc Lam, nâng giỏ tre nhỏ lên cho nàng nhìn.
"Hả, nhặt được nhiều như vậy à?" Tô Mộc Lam nhìn bên trong giỏ tre đầy xác ve, ước lượng một chút, "Trong một cái giỏ này ít nhất cũng phải có hai lạng đó."
"Hổ Đại ca dẫn chúng con đi tới một chỗ tìm đúng là có rất nhiều xác ve, trời mưa khiến xác ve rơi xuống mặt đất, không cần phải ngửa đầu đi tìm, chỉ cúi đầu nhặt là được.
Bạch Mễ Đậu nói, "Hổ đại ca cùng nhị Hổ cũng nhặt được không ít, hai người bọn họ góp vào, có lẽ cũng phải lên đến ba lạng."
"Chỗ đó có hơi hẻo lánh, không có nhiều người lắm, nếu có nhiều ve như vậy thì suy ra nhất định còn nhiều xác ve nữa, ngày mai có lẽ vẫn còn, ngày mai chúng ta lại đi nhặt tiếp." Bạch Thủy Liễu nói.
"Vâng, ngày mai đi tiếp." Bạch Lập Hạ cũng nói phụ họa theo.
Một ngày cần cù chịu khó nhặt nhạnh, có thể kiếm được năm sáu đồng, đủ để mua một cân thịt.
Quan trọng nhất chính là bọn họ cũng có thể giúp đỡ người lớn kiếm tiền, làm Tô Mộc Lam bớt đi một chút vất vả.
"Được rồi, ngày mai các con đi tiếp." Tô Mộc Lam hiểu rõ suy nghĩ của ba đứa đầu tóc cái củ cải, gật đầu, "Bây giờ mới trở về, nhìn đầu các con toàn mồ hôi kìa, Trúc Diệp đã rót nước cho nguội rồi, các con nhanh rửa tay rồi uống nước đi."
"Bánh bao nhân thịt đã chín rồi, uống xong nước thì có thể dọn băng ghế vào nhà chính để ăn cơm."
Tô Mộc Lam nói xong đã bưng bánh bao nhân thịt trắng trẻo mập mạp ra, đi về phía nhà chính.
Một làn hương bánh bao nhân thịt bay về phía sau.
"Vâng ạ." Bốn đứa đầu tóc củ cải đồng thanh đáp, bận rộn rửa ráy một phen, sau đó đi vào nhà chính lần lượt ngồi xuống ngay ngắn, chờ Tô Mộc Lam lên tiếng, ai nấy đều duỗi tay mỗi người cầm một cái bánh bao nhân thịt bắt đầu ăn.
Vỏ bánh bao mềm xốp, nhân thịt thơm nức, thỉnh thoảng nhai đến đậu đũa có vị giòn, tạm không nói đến nhân thịt béo ngậy, mà hương vị cảm thấy rất mới mẻ.
Canh cà chua trứng thơm ngát bốn phía, vị chua chua mặn mặn khai vị.
Tóm lại chính là … ăn ngon!
"Ăn chậm một chút." Tô Mộc Lam thích thú nhìn bốn đứa đầu tóc củ cải, nhắc nhở một câu, "Ăn xong rồi lại lấy tiếp, có điều cũng đừng ăn quá nhiều, ăn no căng bụng sẽ khó chịu đấy."
Bốn đứa đầu tóc củ cải nghe theo, tốc độ ăn bánh bao thoáng chậm lại một chút.
Theo thường lệ sau khi nghỉ trưa thì buổi chiều mọi người xuống ruộng làm việc.
Ngày hôm sau vừa mới ăn cơm sáng xong, đại hổ cùng nhị hổ của nhà Lưu thị đã tới gọi đám người Bạch Thủy Liễu đi nhặt xác ve.
Bạch Thủy Liễu dọn dẹp sơ qua một chút, liền dẫn Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu ra cửa.
Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ "Muội cũng đi."
Tuy nàng rất muốn may quần áo, nhưng nhặt xác ve có thể kiếm tiền, nàng cũng muốn kiếm tiền giúp đỡ gia đình.
Tô Mộc Lam cười cười, "Các con đi cùng nhau đi, vừa vặn ta cũng đi mua một ít sữa dê, trở về làm tai mèo."
Ngày mai phải đi chợ phiên, đến lúc ấy phải làm hết những đồ ăn này mới được.
Bốn đứa đầu tóc củ cải đi theo đại hổ cùng nhị hổ, vừa cười đùa, vừa nhảy bắn ra cửa, còn Tô Mộc Lam cầm ống trúc đi thôn Trương gia tìm Trương Môn Nghĩa mua sữa dê.
Lần trước nàng đi mua sữa dê đã dùng tai mèo để đổi, lần này đã có thèo lèo ngọt, Tô Mộc Lam liền đổi thành thèo lèo ngọt, cũng được một đồng.
Trương Môn Nghĩa thấy có thức ăn mới, liên tục nói cám ơn, theo thường lệ khi đưa sữa dê cho Tô Mộc Lam đều cho thêm một ít.
Tô Mộc Lam phát hiện ra chuyện này, nhìn về phía Trương Môn Nghĩa nói cảm ơn, sau đó vội vàng chạy về, bắt đầu làm các loại thức ăn.
Bỏng ngô, tai mèo, thèo lèo ngọt, cơm cháy …