Tô Mộc Lam thu dọn đồ đạc một phen, sau đó bắt đầu nấu hồ nhão.
Nhóm lửa nhỏ, đặt một cái ấm sành nhợt nhạt lên, cho thêm nước cùng bột năng trộn lẫn vào nhau, luôn tay khuấy liên tục theo một chiều cố định.
Đun từ từ trên lửa nhỏ, bên trong ấm sành đã sôi ùng ục, hồ nhão càng khuấy càng đặc sệt lại, chờ đến khi chiếc đũa có thể kéo thành sợi dài thì cũng coi như nấu xong hồ nhão.
Tô Mộc Lam đặt nồi sang một bên để khô một lát, lấy những mảnh vải cũ ra, tháo gỡ ra thành những tấm vuông vức, hoặc cắt thành những mảnh lớn nhỏ tương tự như tấm ván.
Chờ đến khi sửa sang lại gọn gàng, trước tiên nàng trải một lớp hồ nhão ở phía trên khuôn mẫu, sau đó trải lớp vải lần thứ nhất lên, sau đó lại trải một lớp hồ nhão nữa, đặt tầng vải thứ hai lên trên, nếu hình dạng vải lớn nhỏ không khớp nhau thì thay đổi vị trí, cố gắng cho các lớp vải bằng phẳng và khớp nhau một chút.
Cứ trải lần lượt từng lớp như thế, đến khi độ dày đã khá ổn thì lúc này Tô Mộc Lam mới ngừng lại, thay khối khuôn mẫu thứ hai, lặp lại từng bước như vừa rồi, đến khi toàn bộ vải cũ đã dùng hết thì cũng coi như dán xong được hai khối tấm ván.
Tô Mộc Lam đặt hai khối tấm ván gỗ tới chỗ không bị ánh nắng chiếu trực tiếp, nhưng cũng có đủ ánh sáng, lại thoáng gió để phơi khô.
Sau đó nàng thu dọn sạch sẽ ấm sành hồ nhão và những mảnh vải vụn thừa vừa cắt trên mặt đất.
Hôm sau, Tô Mộc Lam đã sớm dọn mì ra, sau đó lấy thịt muối ra, rửa sạch sẽ cắt thành miếng nho nhỏ, chậm rãi băm nhỏ thịt, kết hợp với việc hái một bó đậu đũa bên khoảng đất trồng rau, chuẩn bị sẵn sàng để làm đồ ăn cho buổi trưa.
Đậu xào thịt băm.
Bốn đứa đầu củ cải thấy Tô Mộc Lam bận việc ở chỗ này, tự biết không giúp được gì nên đứa nào đi làm việc của đứa ấy.
Bạch Trúc Diệp may quần áo, còn Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ lại dẫn Bạch Mễ Đậu cầm gậy trúc đi nhặt xác ve sầu.
Giữa hè trước khi sang mùa thu là thời điểm cuối cùng ve lột xác nhiều nhất, nhặt được rất nhiều, có thể đi tiệm thuốc trên trấn để đổi lấy tiền, giá cả cũng không hề rẻ, ba đồng một lạng, nếu chăm chỉ đi nhặt, một mùa hè có thể kiếm được mấy chục đồng cũng nên.
Số tiền này dùng để mua thịt ăn, tích cóp lại chờ đến mùa đông mua đường mạch nha, hồ lô bọc đường gì đó, là nguồn tiền tiêu vặt quan trọng nhất của đám trẻ.
Loại việc này không cần dùng quá nhiều sức lực, đám con nít có thể đảm nhiệm được, đám trẻ con trong thôn cầm cái giỏ nhỏ đang tìm xác ve sầu ở đầy bìa rừng.
Loại việc này có thể kiếm tiền, lại là cơ hội giúp đỡ, chia sẻ việc nhà với Tô Mộc Lam nên ba đứa trẻ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Có thể kiếm một chút cũng được mà.
Tô Mộc Lam thấy ba đứa đầu tóc củ cải hiểu chuyện như vậy nên rất vui mừng, đồng ý cho bọn chúng đi.
Nhưng nàng cũng dặn dò bọn họ phải sớm trở về trước buổi trưa, sau đó thêm chút muối, nước đường vào bên trong ống trúc.
Đám con nít chạy nhảy không biết tiết chế, mồ hôi toát ra toàn thân rất dễ bị cảm nắng mất nước, nước đường, nước muối có thể dễ dàng giải khát, cũng có thể phòng ngừa thời tiết nóng một chút.
Chờ trộn xong thịt băm, Tô Mộc Lam lại đi hái đậu đũa trên ruộng đậu một lần nữa.
Đến lúc này, đã gần tới lập thu, số đậu đũa này cũng coi như là vụ cuối cùng.
Chúng lớn lên cực nhanh, ngày thường ăn ăn không hết, lúc này phải hái gác lên nồi để nấu chín, phơi nắng thành rau khô, chờ tới mùa đông hoặc đầu xuân năm sau, khi tới thời kì giáp hạt thì lấy ra ăn.
Thêm nữa là đậu đũa được hái sạch sẽ, cùng với giá đỗ, củ cải, cải trắng cùng các loại rau cải đều là rau dưa có thể ăn vào mùa đông.
Trong lúc đang bận rộn, có một bóng người nhỏ nhắn bước vào sân.
"Thím Tô."
Tô Mộc Lam ngẩng đầu, cười cười, "Là Thanh Táo à."
Bạch Thanh Táo, là con gái của Bạch Hồng Phú ở cùng thôn, là đứa bé thứ ba trong nhà, phía trên có một chị gái, một anh trai, bên dưới còn một đứa em trai nữa.