"Không có..."
"Nếu bán đi rồi, ta còn dùng gương mặt khóc tang?"
"Ngươi đó, sao lại thế này chứ, hết chuyện để nói rồi..."
"Còn hơn ta, bán đi nửa cân, nhưng người ta ăn hai cọng rồi cứ thế mà trả về cho ta, bảo nhai không nổi..."
"Nào, ta cũng vậy, có người bảo nếm thử, khoai lang khô cũng không phải thứ quá hiếm, vậy thì cứ nếm thôi, vừa khéo nếm thử một cái, chẳng ai mua nữa."
"Ta đây cũng có hơi buồn bực, không phải khoai lang khô đều như thế hay sao, sao lại bảo ta ăn không ngon đây chứ?"
"Trước đây còn nghe nói Tôn Thị tay chân vụng về, phơi không được khoai lang khô ngon, bây giờ nhìn lại, chúng ta cũng chẳng đến đâu, đều như thế thôi!"
"..."
Lời nói này khiến cho người bảy mồm tám lưỡi thảo luận không thôi lập tức ngẩn người, hồi lâu sau cũng chưa hề lên tiếng nữa.
Chỉ có thể nói, bọn họ giống với Tôn Thị, đừng ai coi thường bất cứ ai là đúng rồi.
"Không đúng, vì sao người Tô thị lại bán khoai lang phơi khô được như thế chứ?" Có người đề cập đến một vấn đề mang tính then chốt.
Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ không biết nguyên nhân.
Có lẽ là bởi vì khoai lang phơi khô của Tô Thị ăn ngon nhỉ, nhưng mà chưa ai trong bọn họ nếm thử qua cả, không biết có phải là chênh lệch ở chỗ này không.
Nhưng đây cũng là chuyện vô lý, bọn họ đã từng thấy Tô Thị phơi khoai lang khô bằng cách cứ đặt trong sân mà phơi như thế, cũng chẳng dùng bí quyết nào khác, chẳng lẽ vẫn cùng một mặt trời mà chỉ rọi nắng xuống nhà nàng hay sao?
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, từ đầu đến cuối đều chẳng cho ra được đáp án.
"Bằng không, ta đi hỏi Tô Thị một chút xem khoai lang khô này phơi thế nào?" Thêm một người nói.
"Tìm đường chết à, suy nghĩ lén lút làm theo để buôn bán kiếm tiền lời thế này, bản thân không được lợi nhuận còn muốn đến cửa hỏi, tự tìm khó chịu cho bản thân à?"
"Nhưng ta không thể buông sỉ diện xuống được..."
"Gặp nhau thường xuyên, vì chút tiền khoai lang khô mà đến sỉ diện cũng không cần, nếu chuyện này được nói ra còn không bị phỉ nhổ đến chết hay sao, ta cũng không đi."
Đám người bàn tán ầm ĩ, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình nhưng ý tứ tổng thể cũng vô cùng thống nhất, đó chính là tuyệt đối sẽ không đến cửa hỏi khoai lang khô này phơi thế nào.
Sau này vẫn còn phải sống ở trong thôn, thực sự không làm được chuyện mất mặt như thế.
"Đều giặt quần áo à?" Tôn Thị bưng bàn gỗ, lắc lắc vòng eo thô to chắc chắn đi đến: "Nào, cho ta một chỗ ngồi nữa."
Đám người nhìn lên thấy là Tôn Thị đến đây, vừa rồi còn khí thế ngút trời, ngay tức khắc lại trở thành lặng ngắt như tờ.
Việc này không nên nói trước mặt Tô Thị, cũng càng không nên nói trước mặt Tôn Thị.
Biết rõ khoai lang khô nhà Tôn Thị không bán đi được, vẫn cứ một mực không tin tà, còn muốn tự mình thử một lần, cho rằng có thể tốt hơn nàng đây, kết quả mình cũng không bán được một sợi, đây không phải tát vào mặt thì là gì?
Tôn Thị thấy thế nhịn không được nhướng nhướng chân mày, đến khoé miệng cũng đều hiện lên một nụ cười.
Đây cũng không thể trách nàng cười trên nỗi đau củba người khác, nhưng lúc này trong đầu thật vui vẻ, thực sự nhịn không được nha.
Nhìn thấy những người xem thường nàng kia bị thất bại, hẳn là chuyện cao hứng nhất trên đời, không còn điều gì có thể sánh bằng.
Thấy những người kia đều không nói gì, Tôn Thị cũng để ý sĩ diện, không nhiều lời thêm, chỉ kéo lấy nữ nhân ngồi gần nàng nhất rồi nói chuyện nuôi con.
Người bên ngoài thấy Tôn Thị cũng không hề hỏi đến chuyện khoai lang khô, bấy giờ lòng mới nhẹ nhàng thở ra, thuận theo Tôn Thị mà tán gẫu sang chuyện khác.
Bên giếng nước lại hài hoà náo nhiệt như bình thường.
Trong nhà Tô Mộc Lam, lúc này cũng không yên ổn lắm.
Nguyên nhân chủ yếu không được yên ổn chính là Tô Mộc Lam đang làm món ăn ngoài cần thiết cho phiên chợ ngày mai, đang rán một loại thức ăn mới -- Bánh gạo sợi.