"Hôm nay ta cũng hỏi vị Tô tẩu tử kia có ý định cung ứng đồ ăn cho nhà chúng ta hay không, nàng ấy nói phải trở về thương lượng một chút rồi trả lời sau.
Nếu có thể cung ứng đồ ăn cho cửa hàng nhà chúng ta thì nàng cũng không cần qua lại phiền phức đi họp chợ bán đồ vật mà vẫn có thể kiếm được tiền, ta nghĩ chỉ cần ta ra giá thích hợp, Tô tẩu tử kia nhất định có thể đồng ý."
"Bây giờ phải dựa theo ý của nương tử thôi."
Động tác ăn bỏng ngô của Ngụy thị ngừng lại một chút, nhìn về phía Ngô Trác Viễn, "Chuyện này ta cảm thấy khá ổn, nhưng mà bên phía cha …"
"Nếu không khi buổi tối chúng ta về nhà thì nói chuyện này cùng cha nhé?" Ngô Trác Viễn đề nghị nói, "Chúng ta nói lợi ích của chuyện này với cha, cũng nói một câu về khó khăn hiện tại của chúng ta, cha là người hiểu rõ lý lẽ, nhất định có thể đồng ý."
Ngụy thị suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới gật gật đầu, "Được rồi, có thể thử xem, có điều ta thấy tốt nhất vẫn nên chọn lúc cha vui vẻ hãy nói chuyện cho ổn thỏa."
Đêm nay chắc chắn là không được.
Ngô Trác Viễn thấy Ngụy thị chấp nhận chuyện này, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy, "Ta tới phía trước trông nom cửa hàng." Ngụy thị cũng đứng lên theo, "Ta thấy hiện tại ta nên trở về một chút, nhìn xem mấy đứa bé, cũng đánh tiếng trước cho nương ta, để ít nữa nương cũng nói giúp chúng ta một câu."
"Được rồi, nương tử vất vả."
Ngô Trác Viễn tiễn Ngụy thị ra khỏi cửa hàng, nhìn nàng đi xa, lúc này mới trở lại bên trong cửa hàng.
Sở dĩ Tô Mộc Lam không đồng ý chuyện này, nói đi nói lại đều là sợ Ngụy Đại Hữu không đồng ý, nếu Ngụy Đại Hữu đồng ý, hắn lại đi tới nói với Tô Mộc Lam, nhất định là dễ thuyết phục hơn nhiều.
Chuyện này chỉ cần có thể thành công, sau này vẫn có hy vọng.
Đôi mày nhíu chặt của Ngô Trác Viễn giãn ra một ít.
Bạch Lập Hạ may xong quần áo, rửa sạch tay, rót hai ống trúc nước sôi để nguội đi tìm Tô Mộc Lam, cùng nhau đi nhổ cỏ.
Cả nhà bận rộn đến gần tối, lúc trở về đem hầm lại xương sườn còn thừa của buổi trưa, lại bỏ thêm một chút khoai tây vào ninh nhừ, nướng bánh bột ngô, nấu thêm một nồi cháo gạo trắng.
Lúc này trời đã tối mịt, bên ngoài sáng đèn nên mọi người không tới nhà chính ăn cơm, mà là trực tiếp ăn ở trong sân.
"Cái mũi này của đệ có lẽ vô dụng mất rồi." Bạch Mễ Đậu húp một ngụm cháo, buông chén, xoa xoa cái mũi.
"Sao lại nói thế?" Bạch Trúc Diệp tò mò hỏi.
"Sao đệ lại ngửi thấy mùi khoai lang đỏ từ nhà chúng ta nhỉ".
Bạch Mễ Đậu vừa nói chuyện, vừa cố gắng hít hít cái mũi ngửi, "Chẳng lẽ dạo gần đây không ăn khoai lang đỏ khô mà nương làm nên tưởng tượng lẫn lộn hay sao?"
"Nói cái gì vậy, cho dù có đi chăng nữa, cũng không thể ngửi chỗ nào cũng có mùi vị của khoai lang đỏ chứ." Bạch Trúc Diệp vỗ vỗ vào cái đầu của Bạch Mễ Đậu "Ta thấy đệ á, không phải là cái mũi vô dụng, mà có thể là nơi này không dùng được tốt ấy."
"Còn lâu nha!" Bạch Mễ Đậu phản bác lại, "Nương nói đệ rất thông minh đó."
Nếu là lời mà người khác nói, Bạch Trúc Diệp chắc chắn sẽ nói là người khác nói bừa, muỗn dỗ ngọt cho Bạch Mễ Đậu vui vẻ, nhưng hiện tại Bạch Mễ Đậu lại nói là nương nói, nàng thật sự không phản bác được.
Chỉ có thể trợn to mắt lườm Bạch Mễ Đậu một cái.
Bạch Mễ Đậu đắc ý hất hàm vênh mặt.
Tô Mộc Lam bước tới, nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, hít một hơi ngửi, "Mễ Đậu nói không sai, đúng là có mùi vị của khoai lang đỏ, không tin các con cũng ngửi thử đi?"
Nhóm đầu tóc củ cải trắng nghe thấy câu này, đều bắt đầu hít hà không khí chung quanh.
Đệ vừa mới nói có mùi của khoai lang đỏ các tỷ không tin, bây giờ nương nói có mùi vị khoai lang đỏ đều tin, sự khác biệt giữba người với người này có phải chênh lệch quá lớn hay không?