"Ăn xương sườn hầm thôi!"
Bốn đứa đầu tóc củ cải vừa nghe thấy câu này, tinh thần càng thêm tỉnh táo, tốc độ đi đường đều nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể vừa đi vừa nhảy.
Tô Mộc Lam cười tủm tỉm đuổi theo phía sau.
Xương chặt thành miếng, rửa sạch, chần qua nước nóng, cho vào nồi đảo qua, thêm nước vào đun sôi, sau đó hầm với lửa nhỏ, chờ xương sườn được hầm chín hoàn toàn đến nhừ nát thì bên phía Tô Mộc Lam cũng cán xong mì sợi to.
Nấu xong mì sợi, múc mấy miếng thịt lên, chan đầy nước canh xương sườn, lại rắc thêm hành và rau thơm đã được băm nhỏ vào, thành bát mì xương sườn thơm nức mũi, hương vị đậm đà, từng bát, từng bát được bưng lên bàn.
Tuy rằng ở thời đại này, thịt lợn chỉ là thịt lợn, là đồ ăn không đáng giá, nhưng lúc này lợn không ăn thức ăn chăn nuôi, được chăn nuôi tự nhiên không có môi trường ô nhiễm, chỉ ăn rau xanh nên hương vị xương hầm ra tốt hơn thời hiện đại rất nhiều.
Lúc này, không chỉ là nhóm đầu tóc củ cải nói ăn ngon, ngay cả Tô Mộc Lam đều phải nói một tiếng hương vị quá tuyệt.
"Nương, lúc này chúng ta không không phơi khoai lang đỏ khô nữa sao?" Bạch Thủy Liễu hỏi.
"Ừ, chờ một chút, đợi hai ba phiên chợ nữa." Tô Mộc Lam vừa nói chuyện, vừa nuốt một miếng mì sợi, "Đợi hai ba phiên chợ nữa, có lẽ cũng tầm ấy thời gian thôi."
Hai ba phiên chợ nữa, những người không biết cách làm khoai lang đỏ khô cũng sẽ phát hiện thứ này căn bản không dễ bán, cũng không kiếm được nhiều tiền, dần dần sẽ từ bỏ ý tưởng này.
Mà người thích ăn khoai lang đỏ khô cũng sẽ phát hiện khoai lang đỏ khô nhà nàng mới là đồ ăn ngon nhất, theo bản năng sẽ cho rằng tiền nào của nấy, sẽ không bởi vì vấn đề giá cả mà nói nhiều.
"Vâng." Bạch Thủy Liễu gật đầu, vùi đầu tiếp tục ăn mì xương sườn thơm ngào ngạt kia.
Sau một hồi nghỉ ngơi, chờ đến lúc buổi chiều không quá nóng thì Bạch Trúc Diệp đã cầm kim chỉ bắt đầu tiếp tục may quần áo.
Tô Mộc Lam cầm lên liếc mắt nhìn một chút, thấy đường may tinh tế, mịn màng, các chỗ tiếp nối cũng rất bằng phẳng.
"Tay nghề này của Trúc Diệp đúng là không thể chê vào đâu được." Tô Mộc Lam lại thổn thức một lần nữa.
Bạch Trúc Diệp được khích lệ, nhoẻn miệng cười cười, "Sau này con sẽ luôn may quần áo cho nương."
"Người ta nói khuê nữ là áo bông nhỏ thân thiết nhất, đúng là không hề sai chút nào, bây giờ mà đã tính đến chuyện sau này rồi." khuôn mặt Tô Mộc Lam hiện lên vẻ vui mừng của "Lão mẫu thân", "Có điều trong lòng phải ghi nhớ rằng, việc may vá sẽ làm tổn hại tới đôi mắt, không được làm trong thời gian dài nhé."
"Ta cùng ba đứa Thủy Liễu xuống ruộng nhổ cỏ, nếu con may xong thì tới tìm chúng ta."
"Vâng." Bạch Trúc Diệp cất tiếng lanh lảnh đồng ý, chờ Tô Mộc Lam và mấy đứa trẻ rời khỏi đây mới đóng cửa gỗ lại, một mình ngồi ở bên dưới cây táo, lặng lẽ yên tĩnh may vá quần áo.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh se se, có điều thời tiết vẫn chưa hết nóng, hôm nay vẫn hơi nóng.
- --
"Nương tử mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi, uống chén nước đường ta để chườm lạnh ở bên trong giếng này, bây giờ uống là vừa vặn." Ngô Trác Viễn đưa chén sứ màu trắng trong tay qua.
Ngụy thị đang ở bên trong hậu viện may quần áo, nhìn Ngô Trác Viễn thân mật như vậy, cười cười đón lấy cái chén, "Chỉ có chàng là biết thương ta."
"Nàng là nương tử của ta, ta đương nhiên thương nàng chứ." Ngô Trác Viễn ngồi ở bên cạnh, tiện tay cầm quạt hương bồ ở bên cạnh quạt gió mát cho Ngụy thị.
Nước đường lành lạnh, kết hợp với từng làn gió nhẹ từ quạt hương bồ, lúc này Ngụy thị chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái không thôi, vì vậy uống cạn một hơi nước đường.
"Không cần trông nom ở phía trước hay sao?"
"Vừa qua giờ cơm nên hiện tại không có khách."
Ngô Trác Viễn nói xong liền thở dài, trên mặt cảm xúc cũng u ám hơn vài phần.
"Nương tử có cảm thấy việc buôn bán của cả hàng chúng ta trong hai năm gần đây không tốt hay không?"