"Nương, những quần áo này đều để cho con khâu đi." Bạch Trúc Diệp đề nghị.
"Việc này…" Tô Mộc Lam cực kì do dự.
Tuy rằng kỹ năng may vá của Bạch Trúc Diệp thật sự khá tốt, nhưng nếu may tất cả quần áo thì khối lượng công việc không phải là nhỏ, Bạch Trúc Diệp chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi…
"Nương, để cho con làm đi, con có thể làm được." Bạch Trúc Diệp nói: "Từ trước tới giờ may và vá quần áo trong nhà đều do con làm, từ lúc nhận thức được mọi chuyện tới giờ, con đã cầm kim khâu rồi."
Tô Mộc Lam nghe vậy, mắt mở lớn.
Nàng thật sự không biết chuyện này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có chuyện này.
Chỉ biết là sau khi được gả vào, lúc Bạch Thạch Đường còn sống, thì nguyên chủ mặt ngoài vẫn còn làm được không tệ lắm, nhưng sau khi biết Bạch Thạch Đường bị trộm cướp truy đuổi, vô ý rơi xuống vách núi, hài cốt cũng không còn thì liền hết ăn rồi lại nằm, hoàn toàn không hề quan tâm tới bốn củ cải nhỏ.
Chuyện trong nhà, công việc dưới ruộng, đều là bốn đứa nhỏ làm, ngay cả quần áo của nguyên chủ cũng là giao cho bốn đứa nhỏ đi giặt và khâu vá, nguyên chủ chỉ biết là bốn đứa nhỏ làm việc rất tốt, mang về cho nàng ta đều là quần áo đã được rửa sạch sẽ và khâu lành lặn.
Lúc đầu, Tô Mộc Lam chỉ nghĩ là những chuyện này đều là Bạch Thủy Liễu làm, không ngờ công việc may vá lại là Bạch Trúc Diệp làm.
Thấy Tô Mộc Lam do dự, Bạch Trúc Diệp buông kim chỉ trong tay xuống, ôm lấy cánh tay của Tô Mộc Lam lắc lư: "Nương, nương cho con may được không, con thích khâu quần áo."
"Trước đây toàn là vá quần áo rách, việc này làm có chút nhàm chán, khó khăn lắm mới có thể được may một bộ quần áo mới, con thật sự muốn làm thử, nương có thể cho con làm một lần không…" Vừa làm nũng còn mang theo mười phần cầu xin.
Tô Mộc Lam mở to hai mắt nhìn cô bé.
Bạch Trúc Diệp mới bảy tuổi, nhớ được việc đã cầm kim chỉ, có lẽ khoảng bốn đến năm tuổi là bắt đầu may vá, đây là một tài năng thiên phú, và người có được tài năng thiên phú sẽ rất hưởng thụ quá trình làm chuyện này.
Nói theo cách khác, khối lượng công việc như vậy ở trong mắt Bạch Trúc Diệp thì không hề mệt nhọc, ngược lại còn cầu mà không được.
Trong kiếp trước, Tô Mộc Lam từng gặp một nhà thiết kế được coi là thiên tài trong bộ phận thiết kế của tập đoàn, làm dự án suốt đêm nhưng lại hưng phấn không dừng, có lẽ đây cũng là cảm xúc và suy nghĩ trong lòng của Bạch Trúc Diệp lúc này.
"Vậy… được rồi." Tô Mộc Lam do dự một lúc lâu, đành phải gật đầu: "Con thật sự muốn may thì cứ may đi."
"Nhưng mà phải quy định trước, trong một ngày không thể may quá nhiều, buổi tối không được làm, vào ban ngày thì khi nương bảo nghỉ ngơi thì phải nghỉ một chút, nếu không sẽ rất dễ bị hỏng mắt."
"Vâng." Bạch Trúc Diệp trả lời giòn giã, cười ngọt ngào với Tô Mộc Lam, sau đó liền xe chỉ luồn kim, lập tức đi khâu khối vải tiếp theo.
Cách làm thành thạo, cả người đều vui vẻ phấn khích.
Khiến cho Tô Mộc Lam nhìn tới sửng sốt, môi đều run rẩy mấy cái.
Vậy cũng có thể sao, chẳng lẽ đây chính là niềm vui của đại lão có thiên phú hả.
Nhưng mà việc này giống như đang thuê sức lao động của trẻ em vậy, có cảm giác áy náy tội lỗi.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, cầm khoai tây lên gọt vỏ, chuẩn bị nấu bữa cơm tối.
Mỗi người có một chuyên môn, Bạch Trúc Diệp nếu đã giúp nàng may quần áo, vậy thì nàng sẽ nấu mấy món ăn mà cô bé thích, thỏa mãn dục vọng ăn uống của cô bé vậy.
Gọt mấy củ khoai tây, buổi tối sẽ làm bánh khoai tây sợi, thay đổi món ăn cho bốn củ cải nhỏ.
"Nương!"
Bạch Thủy Liễu dẫn Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu trở về, lau mồ hôi trên trán rồi mỗi người đều tự bưng bát lên uống nước.
"Không chơi đá cầu nữa sao?" Tô Mộc Lam đã gọt xong một củ khoai tây, chuẩn bị tiếp tục gọt một củ nữa.