"Để lại mấy cái lông gà lớn, chờ rảnh ta sẽ làm mấy quả cầu cho bọn con chơi." Tô Mộc Lam nói.
Trong mắt của bốn củ cải nhỏ toàn là chăm chú vào kiếm việc để làm, phải làm cho bọn trẻ có thêm nhiều niềm vui trẻ em để chơi mới được.
Mà bước đầu tiên nàng phải làm chính là làm thêm một số đồ chơi nhỏ để hấp dẫn sự chú ý của bọn trẻ.
"Nương biết làm quả cầu bằng lông gà sao?"
Quả nhiên tất cả củ cải nhỏ đều bị hấp dẫn vào việc đó.
"Ừm, nương biết làm." Tô Mộc Lam gật đầu: "Chờ ăn xong cơm trưa sẽ làm cho các con, lông đẹp trên người con gà trống này có không ít, có thể làm được hai bá cái đủ để chơi rồi."
"Nương thật lợi hại." Bạch Trúc Diệp phấn khích tới mức gần như muốn nhảy dựng lên.
Quả cầu bằng lông gà đó!
Từ trước chỉ thấy trấn trên mới bán, nhìn quả cầu đủ mọi màu sắc, bóng mượt, thật sự rất đẹp, nhưng phải trả hai đồng tiền một cái, có thể nói là giá cả không hề rẻ.
Cũng vì vậy nên không có nhiều nhà trong thôn sẵn sàng bỏ tiền ra để mua cầu lông gà, gần như mọi người chỉ lấy vải rách không dùng được khâu thành bao cát để cho trẻ em chơi.
Ngày trước Bạch Thạch Đường đã mua cho bọn trẻ một cái, bọn chúng vô cùng quý trọng, nhưng mà sau khi chơi một thời gian dài, thì lông gà trên quả cầu cũng đã rụng gần hết, không thể chơi được nữa.
Bốn củ cải nhỏ thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới quả cầu lông gà xinh đẹp kia, bây giờ nghe Tô Mộc Lam nói làm được quả cầu, lập tức rất mong chờ.
Bộ dạng này hình như còn vui vẻ hơn so với việc được ăn thịt gà hầm vào buổi trưa.
Tính cách ham vui của trẻ con cuối cùng cũng đc kích thích ra.
Tô Mộc Lam thấy thế, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, cảm thấy hành động này của mình thật sự quá sáng suốt, cười nói: "Nhanh nhặt lông gà kiểm tra một chút, sau đó thu gọn lại, chờ buổi trưa ăn xong cơm thì chúng ta sẽ bắt đầu làm cầu lông gà."
"Vâng!" Bốn củ cải nhỏ kích động trả lời, ba chân bốn cẳng lao đi làm việc.
Phân loại những lông gà đẹp và cứng rắn ra một bên, sau đó xúc một ít tro từ phòng bếp ra để rải lên những gì còn lại không cần và một số thứ lộn xộn ở bên cạnh, sau đó quét ra ngoài.
Trong sân bốn củ cải nhỏ đang bận rộn làm việc, thì ở trong phòng bếp, Tô Mộc Lam vừa mới sơ chế xong, chặt gà trống thành từng miếng nhỏ, bỏ vào nồi.
Sau khi cho thêm ớt xanh và khoai tây, Tô Mộc Lam đã làm ra một nồi lớn gà hầm Tân Cương có đầy đủ màu sắc và hương vị.
Nhưng vì để phù hợp với khẩu vị của trẻ em, Tô Mộc Lam đã giảm bớt lượng ớt, đây được xem như là phiên bản cải tiến chỉ hơi cay của gà hầm Tân Cương, và để cho hương vị của gà hầm Tân Cương càng thêm chuẩn xác, Tô Mộc Lam đã luộc mì gạo chín trong nồi rồi vớt ra trộn cùng với gà hầm Tân Cương để ăn.
"Gà hầm Tân Cương này thật là ngon."
"Đúng vậy, mặc dù có hơi cay, nhưng ăn đặc biệt thơm ngon."
"Càng thấy cay càng muốn ăn thêm."
"Đúng vậy…"
Bởi vì thời tiết buổi trưa rất nóng bức và gà hầm Tân Cương cũng hơi cay nên bốn củ cải nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng điều này dường như cũng không ảnh hưởng đến việc bọn trẻ ăn như hổ đói, càn quét hết đĩa gà hầm và mì gạo.
Nhìn đám củ cải nhỏ ăn thơm ngào ngạt, hơn nữa hương vị của món gà hầm Tân Cương được cải tiến hôm nay cũng thật không tệ, Tô Mộc Lam cảm thấy thỏa mãn bưng bát lên ăn từng ngụm lớn.
Làn gió thổi nhè nhẹ, mang đến cảm giác hơi mát mẻ, đúng vào thời điểm buổi trưa, lúc gần như tất cả các gia đình đều ăn cơm trong sân nhà hoặc trong phòng khách.
Bởi vì hôm nay có họp chợ, có nhiều người đi chợ trở về cũng muộn hơn bình thường một chút, lúc này đang vội vã trên đường về nhà.
Tôn thị là một trong những người đó.
Lúc này nàng ta đang vác theo sọt trúc trên lưng về nhà, bước chân nặng nề, mồ hôi đầy đầu.
Quai treo của sọt trúc siết chặt khiến vai có hơi đỏ lên, mồ hôi trên người thấm vào những vết đỏ này khiến trên vai đau râm ran.