"Một đồng tiền hai lạng." Tô Mộc Lam cười trả lời: "Giá cả giống như giá của cơm cháy."
"Ồ, không tệ, hương vị cũng ăn ngon như cơm cháy." Một phụ nhân gật đầu: "Gói và cân cho ta hai đồng tiền."
"Ta muốn mua ba đồng tiền."
"Cho ta một cân cơm cháy…"
"Cho ta một gáo bỏng ngô."
Những người đến mua đồ ăn liên tục không dứt, Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ cũng bận rộn bán hàng.
"Hừ, một đồng hai lạng, một cân là phải trả 5 đồng rồi, thật sự là quá đắt, đi mua một cân thịt chỉ mới năm sáu đồng tiền thôi, một cân thịt đã đủ cho cả nhà ăn rồi, cũng không biết mấy đồ ăn này của ngươi làm bằng cái gì mà bán đắt như vậy, theo ta thấy mấy thứ này không đáng giá nhiều tiền như vậy, người này thực chất là đang lừa đảo."
Một người phụ nhân có thân hình nhỏ gầy đang đứng bên cạnh đột nhiên nói một câu.
Lời nói không dễ nghe, âm thanh cũng vừa mỏng vừa sắc nhọn, nghe khá chói tai.
"Nhìn xem, mấy thứ này một đồng tiền hai lạng, nếu chỉ nhìn một đồng tiền mua được bao nhiêu thì còn thấy bình thường, nhưng một cân mà trả tận năm đồng tiền, thật sự là không rẻ, thôi quên đi, không mua, ta vẫn là đi mua thịt thôi."
Có người đang do dự không biết nên mua hay không, nghe xong lời nói của phụ nhân này, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đóng giỏ trúc lại, đi về phía cửa hàng thịt.
Có hai ba người ban đầu cũng tính mua bánh tai mèo để nếm thử, bây giờ cũng nắm chặt đồng tiền trong tay, do dự có nên mua hay không.
Phụ nhân kia thấy lời nói của mình có tác dụng, càng thêm đắc ý, nâng cằm lên nói: "Mua đồ vật cũng phải đánh bóng đôi mắt, đừng nhìn tiểu nương tử này nói chuyện dễ nghe, nói không chừng là cố ý đặt tên thật lạ cho mấy đồ ăn này, nếu không muốn bị lừa thì mọi người phải cẩn thận lưu tâm hơn mới được."
"Ngươi…"
Bốn củ cải nhỏ thấy thế, lập tức vừa vội vừa tức, cả khuôn mặt đều đỏ rực như quả táo, muốn xông lên cãi nhau với phụ nhân kia một trận.
Tô Mộc Lam vươn tay ngăn cản bọn họ, đánh giá từ trên xuống dưới người phụ nhân kia, ánh mắt cuối cùng dừng ở cái giỏ tre đang đựng đầy bánh ngọt trước mặt củba người đó.
Đối phương có ý đồ như thế nào, bây giờ đã vô cùng rõ ràng.
Mọi người đều nói cây to đón gió, quầy hàng của nàng làm ăn rất tốt, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến những người không bán được hàng đỏ mắt ghen tỵ.
Tô Mộc Lam hiểu rõ, chỉ mím môi cười một tiếng.
"Việc này cần thiết nói rõ, ăn đồ vật gì thì sẽ có hương vị đó, ngươi ăn bánh mì sẽ không ăn ra được mùi vị của bánh bao, ăn thịt sẽ không ăn được hương vị của bánh tai mèo, không thể bởi vì nó cùng giá với thịt, mà lại nói nó không thể bán cái giá này được."
Tô Mộc Lam cao giọng nói: "Nếu nói như vậy, thế trâm hoa cài trên đầu kia, không ăn được cũng không mặc được, vì sao lại bán đắt như vậy? Tiền vốn là dùng để mua đồ, đeo lên đẹp, hình thức đẹp, có người nhìn thấy thích, đương nhiên cũng có người nguyện ý chi tiền để mua."
"Cũng tương tự như ngươi không thể so giá thịt với giá của bánh mì, nói mua một cân thịt không bằng mua một sọt bánh mì còn hơn, cũng không thể nói rằng giá thịt đắt là để lừa đảo chứ, ta muốn nói chính là đạo lý này."
"Bánh tai mèo này của ta chính là dùng bột mì trắng trộn cùng đường trắng và đường đỏ, lại dùng dầu để chiên, tiền nguyên liệu đã không rẻ rồi, hương vị cũng không hề rẻ, bán giá cả như này không tính là đắt."
Không có bất kì sự tức giận và không vừa lòng nào, cũng không vội vàng cãi vã với người khác, mà là nói chuyện với âm thanh êm tai, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, nghe vào lòng người thấy có chút thoải mái.
Quan trọng hơn cả, lời nói có đạo lý.
Mọi người xung quanh đều nhịn không được gật đầu.
"Đúng là như vậy."
"Đúng vậy, giày vải bán đắt hơn giày rơm, nhưng không thể nói giày vải không đáng giá bằng đó tiền được, giày gấm so với giày vải càng đắt hơn, cũng không thể nói giày làm bằng gấm là đang lừa tiền của mọi người được."