"Chát."
- Chúng mày tốt nhất là nên ngậm hết cái mồm chúng mày lại. Tao mà biết đứa nào hé răng nưa lời tao sẽ giết hết cả lũ chúng mày.
Vừa nói, Đường Vạn vừa đánh đập hai mẹ con Bạch Ngọc. Hai người ôm chặt lấy nhau khóc nấc lên. Từ ngày Bạch Tử Hoa kết hôn đến nay đã được hơn một tuần, hôm nào Bạch Vạn cũng say khướt sau đó lại về nhà đánh đập hai mẹ con. Tiền sính lễ để hỏi cưới Bạch Tử Hoa cũng bị ông ta tiêu sạch không còn một xu nào. Vì không muốn những tội đồ mình gây ra bị Bạch Tử Hoa và Đường gia biết ông ta đã dùng cách bạo lực này để bắt ép họ im miệng. Hai mẹ con không thể phản kháng lại chỉ có thể cam chịu.
Ông ta sau khi đánh chán chê mới bỏ đi. Nhân cơ hội này, Bạch Ngọc vội đỡ mẹ mình dậy. Mộc Lan giờ đây sức khoẻ đã yếu đi rất nhiều. Bệnh tình có vẻ ngày càng nặng hơn vì không được chữa trị. Toan định đưa mẹ đi trốn nhưng vừa ra khỏi căn nhà xụp xệ thì liền bắt gặp Bạch Vạn. Ông ta vừa hay quay lại nhìn. Bắt gặp cảnh này, ông ta như tức điên lên lao đến đánh chửi hai người:
- Con mẹ nó. Chúng mày dám chơi đùa với ông à? Ông đã nói thế nào rồi hả? Hả?
Bằng Vạn dùng những lực mạnh, giật lấy mái tóc dài của Bạch Ngọc, đẩy mạnh cô xuống đất. Rồi dùng chân mình đá vào người cô. Mộc Lan thấy vậy ra sức ngăn cản nhưng lại bị ông ta hất mạnh ra chỗ khác.
- Tao sẽ cho chúng mày thấy làm trái ý tao sẽ bị như nào.
........
- Ngũ phu nhân,ngũ phu nhân.
Từ dưới lầu, quản gia Kim vội vã chạy lên phòng của Bạch Tử Hoa. Vừa tắm xong, cô bước ra bên ngoài, bất ngờ quản gia Kim lao vào rồi lắp bắp nói:
- Ngũ phu nhân, không xong rồi. Mẹ của phu nhân.....vào viện rồi.
Chiếc khăn tắm đang lau tóc của cô rơi xuống đất. Cô hốt hoảng hỏi lại:
- Mẹ tôi sao lại nhập viện? Bệnh của bà ấy tái phát sao?
- Dạ phu nhân tôi không rõ nhưng tình thế đang rất nguy hiểm.
Lúc này, nước mắt của cô đã rơi ướt đẫm cả gương mặt. Cô vội vàng chạy xuống. Đường Nhẫm vừa hay đi làm về, thấy dáng vẻ vội vàng của cô, ông Đường ngạc nhiên hỏi quản gia chạy theo đằng sau
- Có chuyện gì vậy? Đã muộn rồi, Ngũ phu nhân còn đi đâu?
- Thưa gia chủ. Mẹ Ngũ phu nhân nhập viện rồi ạ?
- Bà ta sao vậy?
- Chắc là bệnh cũ tái phát.
- Được rồi. Cậu cho người đưa Ngũ phu nhân đi và thanh toán toàn bộ viện phí của bà ta sau đó cung cấp thêm cho họ một số tiền để họ sinh sống đi. Ta đã tốn khá nhiều tiền cho gia đình cô ta rồi đấy. Đúng là chả được tích sự gì.
Đường Nhẫm tỏ rõ thái độ bực tức rồi bước đi về phòng. Quản gia Kim chỉ biết cúi đầu nghe theo mệnh lệnh ấy.
..............
Đến bệnh viện. Đập vào mắt cô là canh tượng Bạch Ngọc trên người tràn ngập vết thương đôi mắt đỏ hoe, sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều. Cô rất ngạc nhiên về những vết bầm tím trên người Bạch Ngọc. Không lẽ Bạch Vạn vẫn chưa bỏ được cái tính vũ phu, đánh đập vợ con sao?
Bươc đến bên cạnh Bạch Ngọc, cô vội vàng, lo lắng hỏi:
- Tiểu Ngọc. Em sao vậy? Mẹ có sao không? Sao mẹ lại nhập viện vậy? Sao cơ thể em lại nhiều vết bầm tím như này? Là Bạch Vạn làm sao? Ông ta đã hứa chỉ cần chị kết hôn với ông Đường sẽ tha ho hai người mà? Sao lại như vậy?
Bạch Ngọc vừa định trả lời cô thì từ đằng xa ánh mắt của Bạch Vạn đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuót sống nếu cô nói ra sự thật. Bạch Ngọc chỉ có thể lắc lắc đầu:
- Không chị ơi. E....em bị tai nạn xe đúng lúc có cả mẹ nữa nên không may m...mẹ bị xe đụng trúng.
Nhìn thẳng vào mắt em gái mình, tuy không tin nhưng cô biết rằng đằng sau chuyện này còn có điều gì đó khúc mắc ở đây.
- Con là đang nghi ngờ ta không giữ lời hứa với con?
Bạch Vạn từ đằng sau cất tiếng nói. Bạch Tử Hoa bây giờ đang rất có giá trị để lợi dụng nên ông ta không thể để vụt mất miếng mồi ngon nghe này được. Bạch Tử Hoa không thèm liếc nhìn ông mà hờ hững nói:
- Tôi mong ông giữ đúng lời hứa.
Bạch Ngọc không thể nói được gì chỉ có thể oà khóc thật lớn rồi ôm chặt lấy chị mình.
- Ngũ phu nhân. Tôi đã thanh toán hết viện phí cho mẹ cô. Mong cô cứ yên tâm. Ông Bạch, đây là một ít tiền mà Đường lão gia muón gửi cho gia đình ông cũng như để chạy chữa bệnh cho bà Bạch.
Nhìn một sấp tiền lớn trước mắt, Bạch Vạn hí hửng nhận lấy không quên đưa lên mũi mà hít hà. Đúng là mùi tiền, mùi của sự giàu sang. Nhưng Bạch Tử Hoa nào để cho ông được như ý muốn. Cô tiến đến giật lại chỗ sấp tiền ấy rồi nói:
- Tiền này gia đình tôi không thể nhận. Tấm lòng của lão gia chúng tôi xin nhận nhưng số tiền này mong quản gia Kim đem về trả cho ông ấy.
Bạch Vạn nghe vậy thì vô cùng tức giận, đẩy cô sang một bên rồi nói:
- Mày có lo được cho mẹ mày hôm nào không mà lên tiếng. Tao lo cho mẹ mày lên tao phải lấy tiền.
Sau đó ôm hết đống tiền rời đi. Bạch Tử Hoa tiến đến cất tiếng:
- Để quản gia Kim phải chê cười rồi.
- Không đâu phu nhân.
Vừa dứt lời. Bác sĩ cấp cứu cho mẹ cô bước ra:
- Người nhà của bệnh nhân Mộc Lan cần chú ý. Phẫu thuật tuy thành công nhưng vì điều trị quá muộn nên cần nhiều thơi gian để nghỉ ngơi. Với lại chúng tôi phát hiện trong thời gian gần đây bà ấy bị bạo hành về thể xác, có những vết thương chèn lên nhau. Mong gia đình chú ý hơn.
Bác sĩ rời đi, Bạch Tử Hoa ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc. Bạch Ngọc cúi đầu không dám lên tiếng. Bạch Tử Hoa có vẻ như hiểu gần hết câu chuyện rồi. Nước mắt bất giác rơi xuống. Quản gia Kim bên cạnh tuy rất thương cô nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm, ông lên tiếng:
- Ngũ phu nhân, mẹ cô đã không sao rồi. Gia chủ có lệnh mời cô về nhà. Chúng tôi sẽ thuê đội ngũ y tá tốt nhất cho bà ấy. Phu nhân không phải lo đâu ạ.
- Lão gia không cho tôi ở lại?
Bạch Tử Hoa như không tin vào tai mình, ngạc nhiên nhìn quản gia Kim. Ông nói:
- Đường thiếu gia có lệnh không ai được phép qua đêm ở ngoài kể cả có xảy ra bất cứ chuyện gì và mọi người trong nhà cũng đồng ý rồi ạ. Mời phu nhân.
- Lại là Đường Gia Thiên.
Bạch Tử Hoa tức giận nắm tròn tay lại. Bạch Ngọc nghe vậy liền đứng lên, an ủi cô:
- Chị, chị về đi ở đây có em lo rồi.
- Được rồi. Em nhớ cẩn thận.
- Vâng.