Mới sáng sớm, Đường Gia Thiên đã đến thăm Bạch Tử Hoa, đẩy xe cho cô đi vòng quanh vườn cây ở bệnh viện.
- Anh Đường này, có phải anh thất nghiệp không?
Gì? Anh đây mà thất nghiệp sao? Mà cho dù có thất nghiệp thật thì Đường gia có thể để anh chết đói sao? Anh khuỵ một chân xuống trước mặt cô, dịu dàng hỏi:
- Sao em lại hỏi vậy? Trông tôi nghèo đói lắm sao?
Bạch Tử Hoa vội vàng lắc đầu:
- K......không có. Anh suốt ngày mặc vest thế kia, nhìn sơ qua thôi cũng biết là hàng hiệu đắt tiền rồi. Sao có thể nghèo đói được. Chỉ là.....tôi thấy anh rất hay tới đây thăm tôi, khiến tôi có chút tò mò thôi.
Đường Gia Thiên mỉm cười nhẹ, xoa đầu cô:
- Ngốc. Em là vợ tôi, tôi không đến thăm em thì không phải rất có lỗi sao?1
Hành động thân mật ngọt ngào của Đường Gia Thiên khiến cho trái tim bé nhỏ của Bạch Tử Hoa đập nhanh liên hồi. Đôi gò má bất giác ửng hồng. Cô có thể cảm nhận được chính bản thân cô có một chút tình cảm gì đó khác lạ với anh.
- Nếu vậy tôi chắc hẳn là một người vợ rất hạnh phúc rồi.
Đường Gia Thiên gật nhẹ đầu. Anh chỉ mong rằng cô của hiện tại sẽ luôn có những kí ức thật đẹp và vui vẻ. Nói ra thì rất ích kỉ nhưng anh thật sự không muốn cô lấy lại được kí ức. Có lẽ anh sợ khi lấy lại trí nhớ rồi cô sẽ một lần nữa căm ghét anh. Sẽ không còn dịu dàng, đáng yêu như này nữa. Anh cười khổ rồi nói:
- Em chắc cũng khát rồi. Tôi đi mua nước cho em.
Vừa rời đi được một lúc thì từ đằng sau một giọng nam trầm ấm vang lên:
- Tử Hoa. Sao em lại ở đây?
Bạch Tử Hoa nghe có người gọi liền giật mình, đầu khẽ quay lại. Cô cũng hơi lo nếu người ta gọi người khác thì cô sẽ quê lắm. Người đàn ông kia nhìn thấy coi thì vẻ mặt vui vẻ, rạng rỡ lên rất nhiều. Nhưng anh ta phải nhíu mày khi thấy những chỗ bó bột của cô.
- Tử Hoa. Em sao vậy? Sao lại thế này?
Hàn Vương Bách vừa lo lắng hỏi han vừa nắm lấy cánh tay của cô. Bạch Tử Hoa hoảng sợ liền rụt tay lại:
- Anh là ai vậy? Anh muốn gì?
Hàn Vương Bách mắt chữ A mồm chữ O. Hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt cô. Cô và anh cũng mới chỉ có mất tháng không gặp nhau thôi mà. Không lẽ cô quên anh nhanh như vậy sao?
- Tử Hoa, anh là Vương Bách, Hàn Vương Bách đây mà. Em không nhận ra anh sao?
Đường Gia Thiên từ đằng sau đã nhìn thấy một màn này. Bóp chặt chai nước, anh hùng hổ bước tới:
- Vị tiên sinh này. A, là anh Hàn Vương Bách à. Anh đến đây có việc gì không?
Vừa thấy anh, Bạch Tử Hoa đã ôm chặt lấy cánh tay anh. Đường Gia Thiên cũng phối hợp, đưa tay ra ôm lấy vai cô. Hàn Vương Bách nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, khó chịu xen đó là chút ngỡ ngàng:
- Anh Đường. Thật không ngờ anh cũng ở đây. Tử Hoa cô ấy sao vậy? Sao lại không nhớ ra tôi rồi?
- À à, vợ tôi gặp tai nạn. Não bị chấn thương nên tạm thời mất trí nhớ.
Vợ? Từ khi nào mà Bạch Tử Hoa từ mẹ kế lại thành vợ Đường Gia Thiên chứ? Hàn Vương Bách cau mày khó hiểu:
- Vợ? Anh Đường có gì nhầm lẫn sao?
- Hahaha. Anh Hàn đây thật khéo đùa. Vợ tôi còn có thể nhầm sao? Nếu anh không tin, anh có thể hỏi cô ấy mà. Có đúng không em?
Đường Gia Thiên cúi đầu xuống nhìn cô. Hàn Vương Bách ánh mắt hiện lên chút buồn mong chờ câu trả lời của cô. Bạch Tử Hoa vẻ mặt hoảng sợ gật đầu.
Hàn Vương Bách cười khổ nhưng suy nghĩ một chút gì đó rồi lên tiếng:
- Tử Hoa. Em có muốn lấy lại trí nhớ không? Anh và em lớn lên từ nhỏ với nhau. Anh rất hiểu em có thể giúp ích cho em đó.
Bạch Tử Hoa nghe vậy liền mỉm cười:
- Thật sao?
- Đúng vậy.
- Vậy tốt quá rồi.
Đường Gia Thiên bên cạnh khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui. Hàn Vương Bách tiến đến nói nhỏ vào tai anh:
- Tôi biết anh đang lợi dụng lúc cô ấy mất trí nhớ để chiếm lợi cho bản thân. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu.
- C...cậu....
Đường Gia Thiên tức giận trừng mắt. Bạch Tử Hoa cau mày, khó hiểu:
- Hai người nói gì vậy? Chúng ta không mau đi lấy lại trí nhớ cho tôi thôi.
- Được, anh đưa em đi.
Hàn Vương Bách vui vẻ nắm lấy tay đẩy của xe lăn chuẩn bị giúp cô đẩy xe thì Đường Gia Thiên bất ngờ đẩy anh ta sang một bên rồi vênh mặt lên tiếng:
- Tôi là chồng của cô ấy. Mấy việc như thế này sao có thể để anh Hàn đây làm chứ. Cứ để tôi làm thôi.
Hàn Vương Bách dù rất tức giận và căm ghét cái thái độ vênh váo ngạo mạn này của Đường Gia Thiên. Nhưng vì tương lai sau này anh phải cố gắng giúp Bạch Tử Hoa có lại trí nhớ thôi.
Bạch Tử Hoa âm thầm quan sát sắc mặt cũng như biểu hiện của anh cũng phải bật cười. Anh như này quá là trẻ con, quá là ấu trĩ rồi nhưng không hiểu sao cô lại thấy hành động ấy của anh hết sức đáng yêu. Cô là thích anh ghen như vậy đấy.
Bạch Tử Hoa âm thầm quan sát sắc mặt cũng như biểu hiện của anh cũng phải bật cười. Anh như này quá là trẻ con, quá là ấu trĩ rồi nhưng không hiểu sao cô lại thấy hành động ấy của anh hết sức đáng yêu. Cô là thích anh ghen như vậy đấy.