Mẹ Kế! Anh Yêu Em

Chương 25: Anh ta là biết thay đổi rồi sao?




Thời gian ở bữa tiệc mới trôi qua có một nửa mà Đường Nhẫm đã ngà say. Bạch Tử Hoa liên tục phải lấy thân mình ra để đỡ ông ta. Chân thì đau, ông Đường thì nặng. Bạch Tử Hoa cảm giác cơ thể mình như sắp gãy đến nơi rồi. Chuệnh choạng đưa ông Đường ngồi xuống ghế nghỉ. Nhưng ông ta nào chịu. Không hiểu sao mọi lần đi tiệc Đường Nhẫm luôn uống đúng mực mà lần này lại uống quá đà như vậy.

Đứng dậy làm loạn khắp bữa tiệc. Bạch Tử Hoa không tài nào cản được. Cô mệt mỏi day trán rồi lại lật đật đi theo sau đỡ lấy ông ta.

- Nào nào uống đê, uống đê.

Đường Nhẫm luôn miệng nói nhưng câu như vậy khiến cô vô cùng ngại ngùng. Khi sức lực đã cạn, Bạch Tử Hoa cảm giác như cô không thể nào đỡ nổi ông Đường thì từ đâu có một cánh tay đàn ông rắn chắc giúp cô đỡ ông ta lên. Ngẩng mặt lên nhìn, một góc nghiêng thần thánh xuất hiện trước mặt cô. "Là Đường Gia Thiên, sao cậu ta lại ở đây?"

Vì quá bất ngờ lên Bạch Tử Hoa không hề hay biết mình nhìn anh một cách quá là lộ liễu rồi. Đường Gia Thiên cau mày:

- Đi về.

Vừa dứt lời, Đường Gia Thiên cùng người tài xế lái xe dìu Đường Nhẫm về. Bạch Tử Hoa lúc này mới ngớ người ra, đôi gò má bất giác đỏ bừng rồi vội vã chạy theo ba người đàn ông phía trước.

Một khung cảnh này, những hành động của Bạch Tử Hoa, tất cả mọi thứ đều được Hàn Vương Bách tgu vào tầm mắt. Anh nở nụ cười chua xót rồi cũng đứng dậy rời đi.

Ra ngoài sảnh, quay đầu nhìn lại. Bạch Tử Hoa thầm nghĩ, thế giới của người giàu, người thượng lưu này quả là không bao giờ phù hợp với cô. Nở nụ cười tươi, cô liền bước lên xe.

Đôi bàn chân ngày càng đau đớn hơn. Ngồi ở ghế lái phụ, Đường Gia Thiên âm thầm liếc nhìn mọi hành động của cô trên gương chiếu hậu. Khuôn mặt đang cau lại vì đau đớn, bàn tay không ngừng xoa bóp mắt cá chân. Thoáng nhìn qua, Đường Gia Thiên cũng có thể thấy ở trên gót bàn chân cô đã bị trầy xước.

Khi xe đi qua một tiệm bán thuốc anh liền bảo tài xế dừng xe, còn mình thì đi vào trong. Một lúc sau khi quay trở lại, trên tay anh cầm một hộp thuốc bôi, bông và một hộp băng gạt. Đi xuống mở cửa ghế sau, anh dùng lực kéo chân cô về phía mình. Bạch Tử Hoa còn đang thẫn thờ, ngạc nhiên thì Đường Gia Thiên đã nhẹ nhàng dùng bông lau nhẹ qua vết thương rồi dán băng gạt cho cô.

Bạch Tử Hoa hết sức ngạc nhiên với hành động này của anh nhưng không hề phản kháng mà để yên cho anh xử lí vết thương.

Về đến Đường gia, trước khi xuống xe, Đường Gia Thiên cất tiếng:

- Chân mẹ đau tí nhớ bôi thuốc xong hẵn đi ngủ. Mai mẹ còn phải cùng tôi đi gặp đối tác.

- Tôi biết rồi. Cậu không cần phải lo lắng.

Nói rồi, Bạch Tử Hoa bước xuống xe đi thẳng về phòng của mình. Cầm trên tay túi thuốc mà Đường Gia Thiên đưa, cô có chút khó hiểu. "Anh ta là biết thay đổi rồi sao?" Nhưng mục đích thật của anh là gì, anh đang muốn làm gì? Tự nhiên đối xử tốt đột xuất với cô như vậy. Thật khiến người ta phải cảm thấy tò mò.

Không bận tâm nghĩ ngợi nữa. Đồng hồ đã là mười một giờ khuya. Chắc hẳn Bạch Ngọc và mẹ cô đã ngủ từ lâu rồi. Bước vào phòng tắm thay đồ rồi tắm sơ qua, lên giường nằm Bạch Tử Hoa dần chìm vào một giấc ngủ ngon lành.

Đường Gia Thiên vừa bước vào trong phòng điện thoại liền reo lên.

- Có chuyện gì vậy?

- Gia Thiên, lô hàng lần này của chúng ta bị lão Tần chặn lại rồi.

Đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng hoang mang lo lắng tột cùng của Trần Nhuận Phong. Lô hàng lần này đối với hai người là rất quan trọng nhưng không hiểu sơ suất thế nào mà lại bị lão Tần bắt được. Tên được gọi là lão Tần này là một người vốn không đội trời chung với Đường Gia Thiên. Họ như nước với lửa ngày ngày đối đầu với nhau. Chỉ cần để đối phương thân bại danh liệt thì dù có chuyện gì họ cũng sẵn sàng làm.

Đường Gia Thiên sau khi nghe Trần Nhuận Phong nói thì vô cùng tức giận, bàn tay nắm chặt điện thoại. Giọng đã lạnh đi mấy phần:

- Ai là người chịu trách nhiệm cho lô hàng lần này?

- Là một người ba năm tuổi tên Kim Lý.

- Giết.

Chỉ với một từ thôi mà nó khiến cho Trần Nhuận Phong cảm thấy lạnh sống lưng. Sau khi im lặng một chút, Đường Gia Thiên lên tiếng:

- Hẹn một buổi gặp mặt với lão Tần đi. Không thể để ông ta được nước mà lấn tới, hiểu chứ?

- Tôi biết rồi. Tôi sẽ hẹn giúp cậu.

Rất nhanh sau đó, Đường Gia Thiên lại nói:

- Điều tra chỗ ở của ông ta, tôi sẽ đích thân đến giải quyết.