Mẹ Kế! Anh Yêu Em

Chương 16: Nhờ sự giúp đỡ của Đường Gia Thiên




- Cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Cậu thấy tôi rảnh lắm hả?

Đường Gia Thiên hậm hực ngồi xuống ghế phía đối diện Trần Nhuận Phong. Anh đang có một đống việc cần làm tự nhiên cái tên khỉ gió Trần Nhuận Phong này lại hẹn anh đến cái nơi quái quỷ này ngay tức khắc. Chỗ này là đâu chứ? Anh tìm mãi mới thấy. Một quán cafe bé nhỏ, cũ rích. Thật không đủ trình cho anh vào ngồi mà. Trái ngược với thái độ đang nóng giận của Đường Gia Thiên, Trần Nhuận Phong ung dung nói:

- Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.

- Nói. Chuyện gì?

- Bạch Vạn chắc cậu biết chứ?

- Ông ta thì liên quan gì tới tôi?

Có vẻ như Đường Gia Thiên đã mất hết kiên nhẫn rồi. Anh bận tối mắt tối mũi mà vẫn phải đến đây để nghe Trần Nhuận Phong nói lảm nhảm. Đang định đứng dậy rời đi thì Trần Nhuận Phong vội đẩy anh xuống, hai tay giam Đường Gia Thiên trong lòng mình, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau. Ôi, một khung cảnh thật mờ ám. Mọi người có mặt trong quán đều nhìn họ chằm chằm rồi thì thầm to nhỏ.1

Đường Gia Thiên giật mình đẩy mạnh Trần Nhuận Phong sang một bên, liếc đôi mắt sắc lạnh khắp quán cafe khiến ai cũng phải khiếp sợ mà im bặt lại.

- Nói nhanh.

Trần Nhuận Phong ngồi yên trên ghế, cất giọng:

- Bạch Vạn, ông ta đang muốn giở trò. Tôi muốn trừng trị ông ta. Cậu biết đấy một mình tôi thì không được vì ông ta sẽ đến gây hoạ với chị em Bạch Tử Hoa. Nên tôi cần cậu giúp.

- Chị em họ liên quan tới tôi?

- Cậu xem như giúp tôi đi. Mảnh đất OSAMI cho cậu.

- Cậu chắc chứ?

- Chắc.

Đường Gia Thiên có vẻ rất ngạc nhiên. OSAMI là mảnh đất mà Trần Nhuận Phong đã thức trắng một tháng trời và phải tốn hàng tỉ USD mới có được nó. Nay lại dễ dàng nói cho anh như vậy quả khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

- Cậu có thể ra mặt không?

- Cần gì?

Trần Nhuận Phong nhíu mày. Đường Gia Thiên nói vậy là có ý gì chứ?

- Giết.

Đường Gia Thiên từ tốn nói ra một câu chốt khiên cho Trần Nhuận Phong cũng phải đứng hình, vôi nói:

- Không được. Dù thế nào ông ta cũng là cha ruột của hai chị em họ, ai mà chẳng có tình người. Không nên làm vậy đâu. Cậu chỉ ra mặt đe doạ cũng khiến ông ta sợ hãi rồi.

- Ừm. Tôi biết rồi.

Chuyện của Bạch Vạn đã được giải quyết êm đẹp. Sau hôm đó, ông ta đã bị Đường Gia Thiên hù doạ đến nỗi tè cả ra quần. Giờ ông ta nào dám làm gì manh động nữa chứ.

Bạch Ngọc càng ngày càng cảm kích Trần Nhuận Phong hơn. Anh luôn quan tâm cô khiến trái tim thiếu nữ trót lỡ mất một nhịp thật rồi.1

- Bác sĩ Trần. Cháu cảm ơn chú vì đã giúp cháu nha.

Bạch Ngọc cúi đầu tỏ vẻ vô cùng biết ơn. Trần Nhuận Phong mỉm cười:

- Không có gì. Lần này cũng phải cảm ơn Đường Gia Thiên nữa, cậu ấy cũng có công.

- Vâng cháu sẽ cảm ơn anh ấy cẩn thận.

- Cảm ơn chuyện gì vậy?

Từ đằng xa, Bạch Tử Hoa đã loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện này. Cô nhíu mày lại gần, khí thế áp bức của cô khiến Bạch Ngọc hốt hoảng. Bạch Tử Hoa lặp lại câu hỏi một lần nữa:

- Bạch Ngọc. Có chuyện gì?

- Tôi xin phép đi trước.

Không muốn làm phiền hai chị em họ nói chuyện, Trần Nhuận Phong liền lấy cớ rồi dời đi. Sức ép của Bạch Tử Hoa khiến cho Bạch Ngọc ứa nước mắt, nức nở nói:

- B...Bạch Vạn đến tìm em........

Sau khi nghe mọi chuyện, Bạch Tử Hoa không biết cảm xúc của mình như nào nữa. Cô rất cảm kích việc làm này của Trần Nhuận Phong nhưng cô lại không thoải mái khi biết Đường Gia Thiên cũng tham gia vụ này. Cô an ủi em gái mình:

- Lần sau có chuyện gì không được giấu. Phải nói cho chị nghe biết chưa?

- Vâng, em biết rồi. Em xin lỗi.

Bạch Ngọc thút thít đáp. Giải quyết xong, Bạch Tử Hoa chợt nhận ra điều gì đó liền hỏi:

- Em với bác sĩ Trần đang hẹn hò à?

Nghe câu hỏi này, Bạch Ngọc giật mình nhìn chị mình rồi vội xua tay:

- Không có.

Nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc, cô biết em mình sẽ không nói dối nhưng vẫn thắc mắc:

- Sao em với bác sĩ Trần lại thân thiết vậy chứ? Em thích anh ấy?

"Đoàng". Một chiếc mũi tên nhắm trúng thẳng vào trái tim đen của Bạch Ngọc. Cô mấp máy môi:

- H....haha...S...sao có thể chứ?

Nói rồi, Bạch Ngọc ngơ ngác đi mất. Bạch Tử Hoa nhìn rồi mỉm cười.

...........

Từ bệnh viện trở về nhà, bỗng nhiên từ đâu, Đường Gia Thiên ở ngay trong tầm mắt của cô. Đã gần một tháng nay kể từ lúc anh cưỡng hôn cô họ đã không gặp nhau rồi. Nghĩ đến chuyện ấy, mặt Bạch Tử Hoa bỗng chốc đỏ bừng lên, cô ngẩn ngơ đứng nhìn Đường Gia Thiên. Anh không thèm để tâm đến cô cứ thế mà đi thẳng lên lầu. Bạch Tử Hoa nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt ra định nói thì đã không thấy anh đâu. Cô vội vã đuổi theo, miệng liên tục gọi khẽ vì sợ đánh động đến mọi người trong nhà:

- Đường Gia Thiên.

Đến trước cửa phòng mình, anh dừng lại nhưng Bạch Tử Hoa mải mê nhìn xuống bên dưới để canh xem có ai đang nhìn họ không nên cứ vậy đâm thẳng vào người của Đường Gia Thiên. Anh nhíu mày nhìn cô. Bạch Tử Hoa e dè nói:

- Cảm ơn cậu đã giúp em tôi. Tôi sẽ trả ơn cậu sớm nhất có thể.