Mê Hồn Luyến

Chương 51: Sau cơn mưa trời lại sáng




Đã qua ba tháng kể từ ngày Tống Vi rơi vào hôn mê, nốt hôm nay nữa nếu cô vẫn không tỉnh lại thì Hàn Bách sẽ chuyển cô về nước như kế hoạch vì công việc ở tập đoàn Hàn Thị không thể trì hoãn được thêm nữa..

Anh cũng hi vọng khi về nước ở trong gian phòng trước đây có thể giúp Tống Vi có phản ứng tích cực hơn..

Giờ này đã hơn 20 giờ tối, Hàn Bách vừa kết thúc buổi họp trực tuyến ở tập đoàn theo như múi giờ bên Trung Quốc thì chỉ mới gần 9 giờ sáng thôi.

Anh uể oải ngã người tựa vào ghế sô pha.. Mắt nhìn Tống Vi vẫn yên giấc nằm trên giường mà lòng anh đau nhói..

Cô nằm đó cũng hơn ba tháng rồi, ngày nào anh cũng ở bên cạnh nói chuyện, lau người xoa bóp cho cô đều đặn nhưng cô vẫn cứ lì lộm không chịu đoái hoài đến anh..

[ Cốc.Cốc.Cốc]

Hàn Bách đi ra mở cửa, anh cũng không bất ngờ khi thấy người đến là Lục Đình Thâm vì tuần nào anh cũng đến thăm Tống Vi hai ba lần..

Anh là người Tống Vi xem trọng cũng là người có ơn với cô nên Hàn Bách dù có giận đến mấy cũng không hành động lỗ mảng.

Mở cửa xong anh không nói gì mà trở lại sô pha ngồi xuống tiếp tục công việc trên laptop..

Lâu lâu chỉ khẽ liếc mắt nhìn qua xem xem Lục Đình Thâm có lén lút làm gì mờ ám với vợ anh không, như hôn chẳng hạn, dù gì Lục Đình Thâm cũng từng là tình địch của anh ai biết được anh đã dẹp hết tư tình với Tống Vi hay chưa..

- Ngày mai sẽ đưa cô ấy về nước sao?

Lục Đình Thâm vén vài sợi tóc rũ xuống mi mắt Tống Vi, giọng anh không cao không thấp hỏi Hàn Bách..

- Ừ.

Anh vẫn cắm đầu vào máy tính mà thờ ơ trả lời vỏn vẹn một từ ngắn gọn xúc tích.

- Có thể cho tôi biết địa chỉ?

- Anh còn muốn bám theo chúng tôi sang tận đó?

Hàn Bách ngay lập tức cau có, anh bực dọc nhìn Lục Đình Thâm nét mặt đã lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn..

- Tôi chỉ muốn tới thăm cô ấy.

Hàn Bách thở dài bất lực, anh thật sự muốn đấm cái tên phiền phức này vài phát nhưng nghĩ đến Tống Vi đã từng được anh cứu nên đành dằn xuống mà lạnh nhạt trả lời.

- Khi nào cô ấy hồi phục tôi sẽ nói cô ấy liên lạc lại với anh.

- Cảm ơn.

Lục Đình Thâm chỉnh sửa chăng lại cho Tống Vi thì nhìn thấy mi mắt cô cử động anh liền nắm tay cô gấp gáp nói..

- Vi Vi.. Vi Vi.. em tỉnh rồi sao.?

Nghe giọng điệu của Lục Đình Thâm, Hàn Bách cũng vội vã chạy qua chen vào chỗ của Lục Đình Thâm siết chặt bàn tay của cô..

- Tiểu Vi.. là anh, Hàn Bách đây.. em mau tỉnh dậy đi.. Tiểu Vi..

Tống Vi từ từ mở mắt ra, cô chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng, cảnh vật quen thuộc hiện ra trong tầm nhìn giúp cô biết được mình đang ở đâu.

Đưa mắt nhìn về phía bàn tay mình đang được nắm chặt cô mỉm cười rồi gượng người ngồi dậy..

Lục Đình Thâm đưa tay muốn đỡ cô, nhưng không có được cơ hội đó..

- Em đã ngủ bao lâu rồi?

Tống Vi nghiêng đầu nhìn Lục Đình Thâm rồi nhìn Hàn Bách cô cong môi cười hỏi cả hai..

- Hơn ba tháng rồi, hiện giờ em thấy trong người thế nào? Có đau hay khó chịu ở đâu không?

Hàn Bách vén tóc ra sau tai giúp Tống Vi giọng nói anh ngọt ngào dịu dàng hiện rõ sự quan tâm lo lắng vô hạn..

- Em chỉ thấy hơi đói thôi..

Tống Vi xoa xoa bụng, cười tươi nhìn Hàn Bách..

- Em chờ anh một chút, anh xuống nhà nấu chút gì đó cho em..

- Dạ..

Cô gật đầu ngoan ngoãn rồi nhìn theo bóng dáng gấp gáp vui mừng của Hàn Bách ra khỏi cửa mới quay lại nhìn Lục Đình Thâm..

- Khoảng thời gian qua chắc làm hai người lo lắng lắm. Em thật tệ chỉ luôn mang phiền muộn đến cho người khác thôi..

- Không.. được lo lắng chăm sóc cho em là ao ước của tất cả mọi người.. Em khỏe lại là anh vui rồi..

Lục Đình Thâm cười nhẹ rồi thấp giọng nói tiếp..

- Vi Vi.. anh nợ em một lời xin lỗi.. anh..

- Chuyện đã qua rồi, anh đừng nhắc lại. Bây giờ coi như em đã trả nợ ân tình cho anh xong rồi, em không cảm thấy áy nấy khi từ chối tình cảm của anh nữa..

Tống Vi khẽ cười, từng câu từng chữ phát ra từ môi cô nhẹ như lông hồng không chút trách mốc hay hờn giận nào đối với Lục Đình Thâm..

Thấy nét mặt anh đượm buồn Tống Vi biết anh nghĩ gì nên đưa tay tới nắm tay anh..

- Trong lòng em anh vẫn là một điều gì đó rất đặc biệt, tuy em không thể dành cho anh thứ tình cảm nam nữ nhưng từ sâu trong trái tim của em anh là một người anh trai tuyệt vời..

Tống Vi nói xong cô nghiêng đầu mỉm cười chờ đợi nụ cười trên môi Lục Đình Thâm xuất hiện..

Cuối cùng anh cũng cười, xoa xoa đầu cô rồi nói..

- Hàn Bách định đưa em về nước.. Em không cắt liên lạc với anh đó chứ?

- Nhất định không. Khi nào chân em khỏi em sẽ thường xuyên về đây thăm anh và hai bác..

- Em biết chân em tạm thời không đi lại được sao?

Thấy cô lạc quan đón nhận làm Lục Đình Thâm thoáng ngỡ ngàng, cô chỉ vừa mới tỉnh dậy làm sao lại biết được chân mình có vấn đề chứ.?

Tống Vi chỉ tiếp tục cười cô vui vẻ trả lời Lục Đình Thâm..

- Tuy em hôn mê nhưng gần đây những gì hai người nói với em, em đều nghe thấy hết chỉ là em cố gắng mở mắt ra nhưng vẫn không thể nào mở được, cho đến hôm nay mới có thể tỉnh dậy, cũng nhờ anh và Hàn Bách thường xuyên nói chuyện với em mới giúp em không quên hết mọi chuyện đó..

Hàn Bách ngày nào anh ấy cũng lãi nhãi mãi một câu "anh là Hàn Bách là chồng của em, em không được mất trí nhớ mà quên anh" còn anh thì " Anh là Lục Đình Thâm, anh xin lỗi" hai người nói riết em nghe đến nhàm chán luôn nên phải tỉnh dậy mới được..

Lục Đình Thâm bật cười, lần đầu tiên anh thấy cô hồn nhiên ngây ngô trò chuyện với anh thế này..

Lẽ ra anh nên sớm nhận ra tình cảm của cô thật sự dành cho ai, lẽ ra anh không nên cố chấp cưỡng cầu tình yêu từ cô để rồi hành hạ cơ thể nhỏ bé đó chịu đau đớn suốt mấy tháng trời..

Nếu ngay từ đầu anh chịu buông bỏ thì thời gian vừa qua sẽ tốt đẹp biết bao..