Lâm Tú Như nhìn đồng hồ trên tường đã hơn 8 giờ sáng rồi mà vẫn chưa thấy Hàn Bách ra khỏi phòng bà cau mày khó hiểu nên gọi Hạnh Nham tới hỏi..
- Hạnh Nham.. tối qua Hàn Bách nó có về không?
- Dạ thưa đến gần sáng thiếu gia mới được Giai tiểu thư đưa về..
- Đưa về?
- Đúng ạ, hình như thiếu gia uống say đến không biết gì, sau khi đưa thiếu gia lên phòng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy Giai tiểu thư xuống..
- Được rồi bà xuống bếp chuẩn bị cho Hàn Bách món gì dễ ăn một chút..
- Dạ.
Nghe đến đây Lâm Tú Như cũng ngầm đoán ra được chuyện gì, bà nhanh chóng lên phòng Hàn Bách.
Vừa mở cửa ra cảnh tượng trước mắt đúng là như bà dự đoán..Giai Tuyết Ny đã thành công leo lên giường của Hàn Bách điều này bà hoàn toàn không chút bất ngờ vì trước đó bà cũng từng nghĩ tới nhất định Giai Tuyết Ny sẽ đi nước cờ này.
- Hàn Bách, Tuyết Ny hai đứa mau dậy đi.. Hàn Bách..
Nghe thấy giọng nói của Lâm Tú Như, Hàn Bách khẽ nhăn mặt, đưa tay ôm đầu rồi ngồi dậy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Giai Tuyết Ny đang nằm bên cạnh mình, anh cố gắng lục lọi lại trong đầu những chuyện đã xảy ra tối qua lúc này mới biết mình đã lầm đường lạc lối đến mức nào..
Giai Tuyết Ny cũng tỉnh lại, cô ôm chăng ngồi dậy cúi đầu lí nhí nói
- Mẹ.. con..
- Con không cần ngại, chuyện này cũng là sớm muộn thôi, nay đã đến nước này thì phải mau chóng tổ chức hôn lễ cho hai đứa..
- Nhưng mà anh Hàn Bách...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
...----------------...
19 GIỜ TỐI TẠI NEW YORK
Lục Đình Thâm cùng Tống Vi đang ngồi hóng mát ngoài ghế đá trong sân bệnh viện, anh nhìn Tống Vi nhẹ nhàng hỏi..
- Mai là được xuất viện rồi, em định đi đâu?
Tống Vi suy tư một lúc.. Cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu.. Quay về tìm Hàn Bách hay tiếp tục ở lại đây rời xa quê hương và lãng quên anh.. Cô nhìn vết sẹo lớn trên mu bàn tay mình trông thật đáng sợ, chính cô còn cảm thấy kinh tỏm thì làm sao cô dám đối diện với anh.. Liệu quay trở về anh có còn là của cô nữa hay không.?
- Vi Vi..em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?
Lục Đình Thâm thấy cô cứ thẩn thờ nên khẽ lay tay mới làm cô giật mình cười nhạt rồi trả lời anh..
- Tôi cũng không biết nên đi đâu...
Thấy cô không vui nên anh cũng không hỏi gì thêm chỉ nhẹ giọng nói lên đề nghị của mình..
- Hay em về nhà tôi đi..
- Về nhà anh sao?
- Ừm.. Em rất thích vẽ đúng không tôi thấy cứ rảnh em lại cầm bút phác họa trên giấy trắng. Nếu em không thấy ngại thì cứ đến ở với tôi, coi như cho em thuê nhà vậy khi nào em thành công thì có thể dọn đi bất cứ lúc nào..
- Ba mẹ anh thì sao?
- Họ có nhà riêng còn thường xuyên đi du lịch, tôi có kể về em với họ rồi, ba mẹ tôi cũng thấy thích em, là họ đề nghị nếu được thì sẽ giữ em lại..
- Vậy tôi tạm thời làm phiền anh vậy.. Khi nào tìm được việc làm tôi sẽ dọn đi ngay..
- Ừm..
...----------------...
Hôm sau Tống Vi được Lục Đình Thâm đưa về nhà riêng của anh, đây là một căn biệt thự vô cùng rộng lớn, tráng lệ chứng tỏ chủ nhân nơi này có thân phận không hề tầm thường một chút nào..
Thấy cô cứ nhìn xung quanh với nét mặt trầm trồ làm Lục Đình Thâm phải bật cười thành tiếng..
- Em yên tâm, tôi sẽ không tính giá quá đắt đâu..
Tống Vi ngạc nhiên quay lại nhìn anh cô không ngờ tới anh biết được cô đang nghĩ gì trong đầu..
- Sao anh biết tôi đang nghĩ đến chuyện đó..
- Thì đoán bừa thôi.. Không ngờ lại đoán trúng..
Lục Đình Thâm vẫn cười anh trả lời rồi đột nhiên nắm tay cô đi lên lầu..
Hành động bất ngờ của anh làm Tống Vi thoáng giật mình vội rút tay lại ngại ngùng không dám nhìn anh..
Lục Đình Thâm nhất thời ngượng nghịu, anh không hiểu sao ngay từ lần đầu gặp được Tống Vi anh đã ngay lập tức muốn che chở bảo vệ cho cô gái nhỏ này, trong lòng anh luôn muốn được gần cô muốn từng bước hiểu rõ hơn về cô những điều mà trước nay anh chưa từng có với bất kì cô gái nào.. Anh không tin vào thứ tình cảm vừa gặp ngay lần đầu đã cảm thấy yêu thích nhưng hiện tại bản thân anh phải chăng đang trong hoàn cảnh đó hay không? Anh thích Tống Vi ngay từ cái nhìn đầu tiên..
- Tôi xin lỗi..
- Không sao..
Tống Vi khẽ cười để Lục Đình Thâm không thấy ngại..
- Em không giận tôi chứ?
- Không có đâu.. Anh dẫn tôi lên phòng nha..
- Ừm..
Phòng của Tống Vi nằm trên lầu hai đối diện là phòng của Lục Đình Thâm sau khi ăn tối xong cô trở về phòng ra ban công hóng mát..
Mùa hè ở New York vào buổi tối không quá nóng bức, những cơn gió nhẹ nhàng thổi đến khiến lòng người trở nên thoải mái..
- Em có tâm sự sao?
Giọng Lục Đình Thâm âm trầm vang lên từ phía sau làm Tống Vi thoáng giật mình..
- Em không đóng cửa nên tôi không thể gõ được..
Còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Đình Thâm tiếp lời phân giải, làm Tống Vi khẽ cười, nụ cười đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia.. Cũng chính nụ cười này lại khiến Lục Đình Thâm say đắm anh biết tim mình lúc này đã thật sự khắc tên cô vào trong..
- Em cười rất đẹp...
Tống Vi hơi ngại cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt nên liền đổi qua chủ đề khác..
- Anh có rượu không?
- Em biết uống sao?
- Tửu lượng của tôi không tồi đâu nha..
Tống Vi cười cười trả lời Lục Đình Thâm nét mặt thoáng tia đắc ý..
- Vậy em muốn uống gì đây?
- Vodka đi..
- Em chờ một chút, tôi về phòng mang qua..
Lục Đình Thâm rời đi cô mới thở ra một hơi dài, không phải đột nhiên cô muốn uống rượu.. mà là cô sợ đêm nay không thể ngủ được vì ai đó cứ hiện diện mãi trong đầu..