Trong một bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Hàn Thị, Tống Vi nằm trên giường bệnh tay đang gắn kim tiêm truyền nước biển, sắc mặt đã kém lại còn chằng chịt những vết hằn đỏ của dấu tay để lại, trên cổ, trước ngực còn những vết cào,ở tay cũng không ít trông cô lúc này thật sự rất thê thảm..
Hai hàng lông mày cô nhíu lại rồi dần mở mắt ra, trần nhà trắng xóa hiện ra trước mắt cùng với mùi thuốc trong bệnh viện khiến cô có thể biết được mình đang ở đâu.. Cô gượng người ngồi dậy rồi đảo mắt nhìn xung quanh thấy Hàn Bách ngồi bên sô pha tập trung làm việc cô cũng chẳng muốn lên tiếng làm phiền anh mà tự chồm qua bàn rót nước uống..
Tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của Hàn Bách, thấy Tống Vi vẫn chưa rót được nước nên anh nhanh chân đi qua giúp cô..
- Cảm ơn..
Tống Vi nhận ly nước từ tay anh lạnh nhạt nói..
- Cô ăn chút gì nha..
- Tôi không đói..
Thái độ cô vẫn không thay đổi, đặt ly nước lên bàn rồi nằm xuống xoay lưng về phía anh..
- Chuyện tối qua tôi thật sự là không có ý gì hết thật mà, tôi chỉ vô tình định trêu cô thôi, cô không thích thì từ giờ không trêu cô nữa.. Còn chuyện sáng nay t..
- Anh phiền quá. Anh là người có tiền có địa vị cao sang anh muốn nghĩ ai như thế nào thì nghĩ muốn nói ai như nào thì nói cũng đâu ai dám giận dỗi hay trách mắng anh. Tôi cũng vậy. Còn chuyện sáng nay coi như là xui xẻo đi.
Tống Vi cau có cắt ngang lời Hàn Bách miệng thì nói không dỗi nhưng thái độ thì đang đi ngược lại hoàn toàn.
- Cô nói không giận vậy cô xem thái độ hiện giờ của cô là thế nào đây.?
Hàn Bách đút tay vào túi quần khiêu khích nói..
Tống Vi cũng không chịu thua cô mím môi hậm hực trả lời..
- Tôi ghét anh. Không muốn nhìn mặt anh có được không?
- Vậy tại sao lại ghét? Tôi đẹp trai tiêu sái như này cô ganh tỵ hả?
Tống Vi lại bị chọc tức đến nghẹ họng, cô ngồi dậy trừng mắt nhìn anh chỉ hận ngay lúc này không thể một phát đánh chết cái tên khó ưa này..
- Anh cút ngay cho tôiiiiii....
Hàn Bách cười đắc ý đút tay vào túi quần rồi thong thả đi ra ngoài còn chưa đầy 5 phút sau anh đã quay trở lại Tống Vi vẫn còn rất tức giận ngồi trên giường chả thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái mà nhìn ra hướng cửa sổ..
Hàn Bách chỉ biết lắc đầu cười rồi mở hộp cháo ra múc một muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội rồi đưa tới môi Tống Vi..
- Nếu cô không muốn nhanh chóng được về nhà thì cứ tiếp tục nhịn đói đi rồi ở lại đây đến khi nào khỏe thì về..
Suy nghĩ vài giây dự định sẽ tiếp tục chống đối anh đến cùng nhưng chiếc bụng nhỏ của cô đã không ngừng đánh trống vì đói.. Tối qua uống rượu sáng lại vật lộn cho đến tận bây giờ đã hơn 12 giờ trưa vẫn chưa có chút gì vào bụng dù lí trí có kiên cường đến đâu nhưng cái bụng vẫn không chịu yên nên cô đành phải chịu thua, lườm anh một cái sắc bén rồi cầm lấy muỗng cháo từ tay Hàn Bách
- Tôi tự ăn được.
Hàn Bách cố nén cười anh đi đến sô pha tiếp tục làm việc để cô tự nhiên ăn.
Anh còn chưa xem xong một bản hợp đồng Tống Vi đã ăn xong hộp cháo uống cạn một ly nước lọc cô xoa xoa cái bụng đã no nê khẽ cười rồi tựa lưng vào đầu giường nghiêng đầu nhìn anh..
Hàn Bách lúc làm việc rất tập trung, nét mặt nghiêm túc tỉ mỉ xen lẫn vài phần lạnh lùng rất thu hút người khác khiến Tống Vi cũng khó có thể dời mắt khỏi anh ngay nhìn một lúc cô mới nhỏ giọng lên tiếng..
- Hàn Bách cô ta là vị hôn thê của anh thật đó hả?
- Là người trước đây tôi từng nói có hôn ước với tôi đó..
Hàn Bách mắt vẫn không dời khỏi máy tính mà thong thả trả lời cô..
Tống Vi gật đầu tỏ vẻ tán thưởng..
- Chả trách nào anh lại quyết liệt cự tuyệt như vậy.. Cô ta đúng là đáng sợ..
Lúc này Hàn Bách mới dời tầm nhìn về phía cô nhướng mày hỏi..
- Cô sợ cô ta?
- Xì.. còn lâu.
Cô bĩu môi rồi nói tiếp.
Tống Vi tôi chưa từng biết sợ. Trước đây, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy. Ông trời đã cất công bày những cửa ải thách thức thì ta không nên quá mềm yếu người thiệt thòi cũng chỉ là bản thân mình..
Câu trả lời vô tư thẳng thắng của Tống Vi làm anh phải suy ngẫm vài phút, môi mỏng khẽ cười rồi đóng laptop lại đi đến bên cạnh cô lấy trong túi ra một tuýt thuốc nhỏ..
- Anh định làm gì?
Tống Vi nhìn Hàn Bách bằng ánh mắt đề phòng..
làm anh lại phải bật cười
- Bôi thuốc cho cô sẽ giúp vết thương mau lành và không để lại sẹo. Bác sĩ vừa mới đưa tới bảo tôi bôi cho cô đó..
- Tôi tự làm được mà..
- Ở đây không có gương? Mắt cô có thể nhìn khắp mọi nơi trên cơ thể hả? Thần thông vậy sao?
Hàn Bách mỉa mai trêu ghẹo làm Tống Vi lại một phen hậm hực..
- Vậy không cần bôi. Từ từ cũng sẽ khỏi thôi..
- Sẽ để lại sẹo.. cô không sợ xấu hả?
Tống Vi ngập ngừng một lúc suy đi nghĩ lại kĩ càng rồi mới ngại ngùng nói..
- Được rồi được rồi.. bôi thì bôi..
Nói xong cô ngẩng đầu cao lên cho Hàn Bách bôi thuốc lên cổ..
Hàn Bách khẽ cong môi cười hài lòng, lấy thuốc ra tay bôi cho cô, những ngón tay thon dài đang lướt nhẹ nhàng trên vùng cổ rồi di chuyển dần xuống trước ngực, anh chạm tới đâu Tống Vi lại rùng mình đến đó gương mặt thoáng chốc đã đỏ ửng như cà chua chín..
- Xong rồi..ở tay tôi tự bôi được rồi cảm ơn anh..
Cô đoạt lấy tuýt thuốc từ tay anh lúng túng nói..
Hàn Bách cũng không nói gì anh chỉ khẽ cười rồi đi vào tolet rửa tay..
Tống Vi đặt tay lên ngực trái nơi trong lòng ngực tim cô đang đập liên hồi thình thịch thình thịch từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ như sắp nhảy ra ngoài tới nơi..
Cô không phải chưa từng tiếp xúc với đàn ông nhưng khi đối diện với Hàn Bách cô lại cảm thấy có những cảm giác gì đó rất khác lạ mà chính cô cũng chẳng lý giải được..