Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!

Chương 17-1




Đang chìm đắm vào kí ức năm ngoái, bỗng cô nghe được một tiếng quát lạnh lùng truyền đến từ trên lầu: "Cô còn tới đây làm gì? Lần trước tôi đã cảnh cáo cô, nhà họ Cố chúng tôi không hoan nghênh loại người như cô!"

Trái tim Johanne run lên, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức cô thấy mợ đang mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm đứng trên lầu, trừng mắt nhìn về phía mình.

Ánh mắt mợ lộ ra vẻ uy nghiêm và tàn nhẫn, hệt như một con dao sắt bén, đâm thẳng vào Johanne.

Cô liếm cánh môi khô khốc, khó khăn mở miệng: "Mợ, đây là…Con tặng quà cho mợ và cậu…"

"Ai mà cần những thứ này?" Mợ giương cao âm lượng quát to một tiếng, trong không gian rộng lớn của biệt thự càng vang dội hơn bình thường, khiến Johanne khẽ kinh ngạc.

"Dì Trần, vứt hết những thứ này cho tôi, chớ để trong nhà làm chướng mắt! Còn nữa... loại người như thế mà dì cũng cho phép vào? Vô tình vô nghĩa!" Mợ mắng to, liếc nhìn Johanne, gương mặt mợ hiện rõ vẻ căm hận, "Dịch Nam nhà chúng tôi yêu thương cô như vậy vừa mất đi, hài cốt còn chưa tìm được, cô đã không kịp chờ đợi mà gả cho kẻ thù của nó! Cô thật là giỏi!"

Cầu xin đừng để cho con trông thấy anh nhắc tới Dịch Nam, nói tới Quý Xuyên, trái tim Johanne run lên, mở miệng muốn giải thích gì đó, nhưng tất cả giống như xương mắc tại cổ họng, làm cô khó có thể thốt ra lời.

Cuối cùng. . . . . .

Johanne chỉ chột dạ cúi đầu, không nói gì cả.

"Dì Trần, đuổi cô ta đi, nhìn thấy là phiền lòng!" Thấy bộ dạng cô cúi đầu cam chịu, mợ càng cảm thấy nổi trận lôi đình, đứng trên lầu quơ tay múa chân.

"Phu nhân, việc này. . . . . ." Tính tình dì Trần từ trước đến giờ rất mềm mỏng, khổ sở liếc mắt nhìn phu nhân, lại nhìn khuôn mặt cô đơn của Johanne, cuối cùng vẫn không đành lòng.

Mợ Cố thấy vậy, vừa thở hổn hển mắng, vừa sải bước đi xuống lầu: "Johanne, sao cô cứ không thức thời như vậy? Cô có đi hay không? Hay cần tôi phải tới đuổi cô đi, đúng không?"

Mợ đi xuống lầu vài bước, mất đi lý trí níu cánh tay Johanne lại.

Sức lực của mợ cực lớn, Johanne chỉ cảm thấy cổ tay bị bóp đến hằn từng vết một.

"Mợ, hãy nghe con nói…"

Muốn tránh thoát, nhưng căn bản không địch được đối phương cậy mạnh, lập tức người cô bị hung hăng đẩy ra cửa, nặng nề ngã xuống đất, vết sẹo trên cánh tay trắng nõn mềm mịn trong nháy mắt bị rạch ra, máu tươi nhiễm đỏ cả áo.

Còn không kịp bò dậy, cô đã thấy mợ tức giận đùng đùng, ném đống quà tặng đổ ập xuống cô: "Đi lấy lòng người chồng điên cuồng giết người của cô đi, Dịch Nam chúng tôi không cần loại người giả vờ giả vịt như cô!"

Mợ Cố xoay người muốn đóng cửa lại, Johanne bất chấp đau đớn, lập tức đứng lên, kéo cánh tay của mợ.

“Mợ ơi, để con gặp anh Dịch Nam, có được hay không?" Johanne nghẹn ngào, vội vàng năn nỉ, giọng nói run rẩy: "Con bảo đảm không làm cái gì, chỉ đứng xa nhìn anh ấy là tốt rồi. . . . . ."

Phần mộ của Dịch Nam, bị nhà họ Cố phong tỏa vững chắc, không cho phép Johanne đặt chân lên nửa bước.

Chuyện này, vẫn khiến Johanne vô cùng đau đớn. Lúc trước nhớ nhung thật nhiều, làm cô ngay cả nơi gửi gắm vào vẫn chưa từng có. . . . . .

"Cô còn có mặt mũi thăm Dịch Nam chúng tôi? Nói cho cô biết, Johanne, cả đời cô cũng đừng mơ tưởng!" Mợ Cố giận dữ đẩy ngã cô xuống đất.

Đau đớn dữ dội, thế nhưng ngay cả xuýt xoa Johanne cũng không rên một tiếng.

Nỗi đau này, so với trái tim tràn ngập chua xót, thì tính là gì đâu?

. . . . . .

Một luồng ánh sáng chói lóa theo tiếng phanh xe nhức óc đột nhiên phóng lại đây, phá vỡ bầu không khí tối tăm.

Johanne híp đôi mắt đầy lệ, nhìn về phía người nọ.

"Cô bé xử nữ, sao cô lại ở đây?" Người đàn ông ngồi trên xe, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Johanne, vừa xuống xe vừa hỏi.

Bình thường chiếc Harley này vẫn là bảo bối, giờ phút này lại bị anh không thương tiếc chút nào bỏ ven đường.

"Cô bị thương?" Nam Cung ngạc nhiên, vội vàng đỡ cô dậy .

"Không thể tưởng tượng rằng vừa kết hôn một năm, cô lại có người mới. Như vậy còn giả vờ giả vịt nói nhớ Dịch Nam chúng tôi làm gì?" Mợ Cô ngừng bước lại, tiếp tục nói những lời chanh chua.