Vân Tịch Dạ từ nhỏ đã hiểu rõ sự nham hiểm của lòng người, tận mắt nhìn thấy cha ruột vứt bỏ bản thân cùng người mẹ đáng thương, kể từ giây phút đó cô đã mặc định người đó không phải là cha cô mà chính là kẻ thù. Cô dùng khoảng thời gian 15 năm dưới sự dẫn dắt và dạy dỗ của ông ngoại, cùng với sự quyết tâm của bản thân cô đã tốt nghiệp sớm hơn so với những bạn bè cùng trang lứa. Năm 20 tuổi cô trở về nơi mà kẻ đó đã bỏ rơi mẹ con cô với mục đích trả thù.
Ở đây cô đụng độ với một vị vương tử kỳ quái, hết lần này tới lần khác đụng độ trong những hoàn cảnh dở khóc dở cười. Đối với cô anh là oan gia, là một kẻ thần kinh trốn trại. Còn đối với anh cô giống như con mèo nhỏ thích xù lông. Lần gặp mặt đầu tiên anh thấy cô cố tình chọc tức một tên công tử cùng lớp, không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào anh lại ra tay giúp cô.
Nào ngờ thứ anh nhận được là một câu nói nhàn nhạt:" Anh đúng là đồ kỳ lạ". Cô thật sự đã thành công chọc giận anh rồi, nhưng thế nào anh lại liều mình đeo bám cô muốn cô lừa cô về làm lão bà của mình chứ? Anh đúng thật là điên rồi.