Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 51




Nhìn thấy kẹp tóc trên đầu cô bé, Vân Tịch Dạ cũng đã biết cô bé này là “vui sướng”

mà Kiều Tịch Mạch thường nói.

Lúc này nhìn lại hai tên nhóc này, một vẻ mặt lệ ngân mắt to hồng hồng, một vẻ mặt yêu thương bộ dáng vô cùng ủy khuất, làm cho Vân Tịch Dạ không tự chủ cười khẽ.

Nhìn những đứa trẻ này, tình cảm của chúng thật chân thực, cũng vô cùng thuần khiết!

Thấy Kiều Tịch Mạch kéo tiểu cô nương này tiến vào, lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích, An Vũ Hàm từ trên ghế salon đứng lên đi tới đóng cửa lại, kéo chúng ngồi ở xuống sô pha thế nào? Sao giờ này lại chạy tới công ty?”

Kiều Tịch Mạch bị An Vũ Hàm tùy ý vào trong, một tay vẫn đang vững vàng nắm lấy tay cô bé, cũng không trả lời An Vũ Hàm, chỉ là đôi mắt ủy khuất liếc nhìn Vân tịch Dạ ở trên bàn làm việc.

“Anh rể hỏi sao em không nói.”

Không nghe thấy Kiều Tịch Mạch trả lời, Vân Tịch Dạ trừng mắt liếc nhìn cảnh cáo, sau đó từ bàn làm việc đi tới trước sofa ngồi xuống, kéo Kiều Tịch Mạch ngồi trong lòng mình.

Kiều Tịch Mạch ngồi vào trong lòng Vân Tịch Dạ, liếc mắt nhìn An Vũ Hàm bên cạnh, kéo tay cô bé lại gần, làm cho nó lại ngồi trên một cái đùi khác của Vân Tịch Dạ.

Mà tiểu cô nương tất nhiên là vô cùng nhát gan, nhìn mặt Vân Tịch Dạ không có biểu tình gì không dám tiến lên, lại bị Kiều Tịch Mạch ngang ngạnh kéo ngồi xuống, sau khi ngồi xuống dùng đôi mắt to hơi nước sương mù nhìn Vân Tịch Dạ.

Vân Tịch Dạ cũng không nói gì, thân thủ cố trấn giữ để hai đứa nhóc không té xuống.

Nhưng An Vũ Hàm ngồi ở một bên lại không hài lòng, Vân Tịch Dạ hiện tại đang có thai mà ôm những hai đứa nhóc 8, 9 tuổi sẽ rất mệt, mặc dù chỉ là để cho chúng ngồi trên đùi, nhưng anh rất là bất mãn, An Vũ Hàm trừng mắt nhìn Kiều Tịch Mạch lên tiếng nói: “Cục cưng em để chúng nó ngồi lên sôpha đi, bây giờ có thai đừng để mệt nhọc.”

“Tiểu Vũ em biết mà, em có chút khát nước muốn uống nước trái cây, thuận tiện mang cho chúng nó luôn nhé.”

Vân Tịch Dạ cười cười với An Vũ Hàm đang bất mãn, nhắc lên thứ bản thân đang mu “Được rồi.”

An Vũ Hàm không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Vân Tịch Dạ, chỉ có thể bất mãn lườm Kiều Tịch Mạch, bất đắc dĩ đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

Kiều Tịch Mạch đương nhiên nhìn thấy An Vũ Hàm bất mãn, cố ý làm cái mặt quỷ với An Vũ Hàm đang rời đi.

Nhìn An Vũ Hàm rời khỏi, Vân Tịch Dạ quay đầu lần thứ hai nhìn Kiều Tịch Mạch thản nhiên nói: “Bây giờ nói đi.”

“Tỷ tỷ, cha của “vui sướng”

đã thật nhiều ngày không về nhà, hôm nay lúc em đi đến trường vừa vặn nhìn thấy cha mẹ “vui sướng”

đang cãi nhau, bọn họ hiện tại muốn ly hôn, không cần đến “vui sướng”

nữa.”

Kiều Tịch Mạch nói xong bĩu môi, buông cổ tay Vân Tịch Dạ, một tay kéo tiểu cô nương qua cầm tay đặt trong tay mình, một tay vươn ra lau nước mắt trên mặt cô bé.

Nghe Kiều Tịch Mạch nói, tiểu cô nương lần thứ hai sợ hãi nhìn Vân Tịch Dạ, trong đôi mắt to hồn nhiên tất cả đều là mê man cùng không hiểu, lần thứ hai nhìn về phía Kiều Tịch Mạch cái mũi nhỏ nhăn nhó lại đỏ rực, trong mắt còn có chút nghĩ hoặc.

Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt tiểu cô nương, Kiều Tịch Mạch bỏ cánh tay giúp cô bé lau nước mắt xuống, vô cùng nghiêm túc nói với tiểu cô nương: “Không cần nghi ngờ!’Anh ấy’ là con gái, là chị của tớ, không phải là con trai đâu!”

Khụ, bây giờ là thảo luận vấn đề Vân Tịch Dạ là nam hay nữ sao? Vân Tịch Dạ nhìn tiểu cô nương có chút cảm khái người có cùng số phận, nhưng tiểu cô nương này tất nhiên không phải là cô năm đó.

Tiểu cô nương thoạt nhìn rất đơn thuần, là loại đơn thuần cần người khác che chở cho mình, sau khi lớn lên nhất định là một tiểu nữ nhân mỹ lệ mê người.

“Em tên là “vui sướng”

, tên đầy đủ là gì?”

Nhìn tiểu cô nương nghe được Kiều Tịch Mạch giải thích lại có chút không hiểu nhìn mình, Vân Tịch Dạ mở miệng hỏi.

Nghe thấy Vân Tịch dạ hỏi, tiểu cô nương khiếp đảm nhìn Kiều Tịch Mạch, cũng không có lập tức mở miệng trả lời Vân Tịch Dạ.

“cậu đừng sợ, chị gái tớ là người khá tốt, chị ấy có thể giúp cậu trừng phạt người ba khi dễ mẹ cậu.”

Thấy tiểu cô nương nhìn qua, Kiều Tịch Mạch hiểu rõ đưa tay sờ đầu nhỏ của cô bé, không tính là ôn nhu lại là kiên định nói với tiểu cô nương.

Nghe thấy Kiều Tịch Mạch nói như thế, tiểu cô nương quay đầu nhìn Vân Tịch Dạ, hơi sợ, lại rất lễ phép mở miệng: “Chào chị!

Em là Quách Nhị Hân.”

“ba ba của “vui sướng”

là ai? Có thể nói cho chị chuyện gì đã xảy ra không?”

Cô bé này rất thích hợp với Kiều Tịch Mạch bá đạo, con dâu nuôi từ bé? Rất tốt!

Nói đến ba mẹ, Quách Nhị Hân lập tức cắn môi, giọt nhỏ giọt to nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, đôi vai nhỏ cũng vì khóc mà run lên một cái, triệt để buông sợ hãi với Vân Tịch Dạ xuống ủy khuất kể ra: “Ba ba tên là Quách Quân Khải, ba nói muốn cùng mẹ ly hôn không cần em nữa!

Mẹ cũng vậy!”

“Vui sướng”

đừng khóc, Tiểu Bảo muốn cậu, sau này Tiểu Bảo nuôi cậu có được không.”

Nhìn thấy Quách Nhị Hân nước mắt lại rớt xuống, Kiều Tịch Mạch nhảy từ chân Vân Tịch Dạ xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Nhị Hân quan sát thật kĩ.

Mà Vân Tịch Dạ thấy Kiều Tịch Mạch như vậy không nói gì, rút khăn giấy đưa cho Kiều Tịch Mạch, vỗ vai Quách Nhị Hân ôn nhu nói: “Đừng khóc!”

“Chị à, chị chỉnh cái tên đàn ông đáng ghét đó đi.”

Kiều Tịch Mạch tàn bạo nói làm cho Vân Tịch Dạ đầu đầy hắc tuyến.

Quách Quân Khải? Hiện nay ba mươi bốn tuổi, người này ở thành phố N cũng là nhân vật vô cùng thủ đoạn và lợi hại!

Chỉ là, nghe nói người này rất chung tình, vợ của hắn cũng là mối tình đầu, hai người tình cảm lưu luyến, năm đó cũng là chấn động một thời.

Nếu như Quách Quân Khải này chính là người trong miệng Quách Nhị Hân, vậy làm cho Vân Tịch Dạ có chút không tin vào tình yêu.

An Vũ Hàm bưng ba ly nước trái cây tiến vào, Vân Tịch Dạ buông hai đứa nhỏ xuống để chúng ngồi ở trên sô pha, tiếp nhận ba ly nước trái cây khác nhau trong tay An Vũ Hàm đưa cho hai đứa nhóc, An Vũ Hàm rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Vân Tịch Dạ đặt tay ở vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Vân Tịch Dạ tựa ở trong lòng An Vũ Hàm chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, nhấp một ngụm nước trái cây nói với Kiều Tịch Mạch: “Một lát nữa chị bảo anh Tiểu Vũ đưa hai đứa đến một chỗ, trước hết chị sẽ cho người tìm hiểu tình hình đã.”

Nghe được Vân Tịch Dạ nói Kiều Tịch Mạch bất mãn chu miệng lên nói với Vân Tịch Dạ: “Chị còn chưa đáp ứng em sẽ trừng phạt đại củ cải kia mà!”

“Tiểu bảo, mọi người đều nói Quách tiên sinh rất yêu vợ, nói không chừng hôm nay các em nhìn thấy chỉ là hiểu lầm thì sao?”

Vân Tịch Dạ lườm Kiều Tịch Mạch đang bất mãn, thuận nhìn Quách Nhị Hân nói: “Vui sướng”

hôm nay cùng Tiểu Bảo ở lại chỗ chị, chị sẽ bảo người nói với mẹ em một tiếng.”

“vâng!”

Quách Nhị Hân một tay ôm túi sách, một tay bưng nước trái cây ngồi ở trên sô pha, đôi mắt to ngập nước, nhu thuận đáng yêu trả lời Vân Tịch Dạ.

Nhìn Quách Nhị Hân nhu thuận như vậy Vân Tịch Dạ cười cười, quay đầu nhìn An Vũ Hàm ôn nhu nói: “Tiểu Vũ, anh đưa bọn nó về Vân gia, em ở đây xử lí chút công việc, sau đó anh quay lại đây đón em.”

“Em đừng quá mệt mỏi, anh vừa nhận được điện thoại cho ông nội cùng Vân gia, bọn họ bảo ngày mai sẽ đến tiếp nhận công ty, muốn em bắt đầu an tâm dưỡng thai.”

Thấy Vân Tịch Dạ nói lại muốn làm việc An Vũ Hàm có chút yêu thương, giơ hai tay lên vuốt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn vào môi cô.

Nhìn thấy hai người ân ái, Kiều Tịch Mạch lập tức giơ tay lên che khuất đôi mắt to vô tội của Quách Nhị Hân, vẻ mặt chán ghét hét lớn với hai người: “Thiếu nhi không thích hợp!

Ở đây còn có trẻ con chưa đến tuổi vị thành niên, cầu xin hai người kiểm điểm một chút!”

“Khụ...”

An Vũ Hàm có chút lưu luyến đôi môi của Vân Tịch Dạ không muốn buông ra, ho nhẹ một tiếng trừng mắt với Kiều Tịch Mạch một bên vướng bận, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi với cậu bé nói: “Đi thôi!

Tiểu quỷ.”

“Tiểu tử thối, đừng cho là em không biết lúc trước vì sao chị đuổi anh ra ngoài!

Hừ!”

Kiều Tịch Mạch cũng không đem cái nhìn chằm chằm của An Vũ Hàm để trong lòng, còn khiêu khích cãi lại, một bên lại không quên kéo Quách Nhị Hân đang ngồi ở trên sô pha đi ra ngoài, để lại cho An Vũ Hàm một bóng lưng ngạo mạnNhìn họ rời đi, Vân Tịch Dạ cầm điện thoại gọi cho Tà, điện thoại kết nối xong cô chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Điều tra một chút Quách Quân Khải.”

Sau đó lập tức làm việc.