Lừa dối Một đôi mắt to, đen nhánh nhìn qua khe cửa, nhìn người phụ nữ đứng ở trên cầu thang, trong mắt hiện lên một tia nhè nhẹ thân thiết.
Người phụ nữ trên cầu thang ngơ ngác nhìn đơn ly hôn trong tay, ngẩng đầu đưa mắt nhìn người đàn ông chỉ bỏ lại một câu làm cho cô lập tức bị đuổi ra ngoài, rất nhanh sau đó ôm lấy một cô gái xinh đẹp cùng một đứa trẻ cũng xinh đẹp không kém, cô xoay người đi, khóe mắt không khống chế được chảy xuống một giọt nước mắt.
Đây là tình yêu mà cô đã dùng tất cả để đổi lấy? Nhìn vào tờ đơn ly hôn? Thật là nực cười!
Cô như cũ vẫn nhớ về những lời thề non hẹn biển, năm đó cô là thiên kim của một nhà giàu có, là viên minh châu trong tay cha, là một cô công chúa được người người hâm mộ.
Nhưng trong suy nghĩ, cô luôn cảm thấy giống một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cô không có thời thơ ấu vui vẻ của đám trẻ con bình thường, trong ký ức của cô cha luôn an bài tất cả cho mình, ngay cả việc cô kết giao bạn bè như thế nào đều phải được s đồng ý của ông, có lẽ ông cảm thấy cô rất yếu đuối, sợ cô bị thương tổn, mọi thứ hành động của cô đều được ông kiểm soát trong tầm mắt.
Sau này lên đại học hai cha con cô kiên trì đối đầu hơn một tháng ông mới chấp thuận cho cô ở trong kí túc xá của trường!
Lục Thành, cũng là trong khoảng thời gian đó mà quen biết, khi đó cô sau khi tan học đi ngang qua một trận bóng rổ, lúc đó hắn vừa mới chơi xong, tóc ẩm ướt bết vào trán, sắc mặt mặc dù không thế nào nhìn rõ nhưng vẫn là đỡ không được bộ dạng tỏa sáng đẹp trai của hắn, làm cho tình cảm chưa bao giờ xuất hiện qua trong lòng cô khẽ thức tỉnh!
Sau đó cô liền nhìn thấy hắn đi về hướng của mình, e thẹn cúi đầu, cô biết hắn đi tới bên này nhất định không phải là tìm mình, dù sao cô cũng không nhận ra hắn, dù cho cô rất xinh đẹp, nhưng cô không hề biết rằng sau sự kiện bóng rổ đặc biệt đó, tim cô đã đập lệch đi một nhịp.
Mà sự thực là mọi người đều đoán trật lất, hắn thế nhưng thực sự là đi tới trước mặt cô, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô thật lâu mới ôn nhu nói với cô, hi vọng có thể cùng cô gặp gỡ, làm cho tim cô đập nhhắn hơn, mặt cũng đỏ hơn, ngẩng đầu ngay lập tức nhìn thấy ánh sáng hắn ôn nhu nhìn mình, mối tình đầu cô, rất nhhắn hai má càng thêm đỏ sẫm, ngay cả trên cái cổ trắng nõn một mảnh đỏ ửng cũng chậm rãi bò lên.
Sau khi hai người gặp gỡ cô mới biết được hắn là một bán học sinh bình thường vừa làm vừa học, gia cảnh mặc dù không tốt nhưng hắn học rất giỏi, con người cũng rất thông minh, đối xử với cô cũng rất tốt.
Năm thứ hai đại học, hắn nói sau khi tốt nghiệp sẽ ngay lập tức phong cô làm lão bà của mình, khi đó cô bởi vì một câu dỗ ngon dỗ ngọt của hắn mà vui vẻ cả ngày, hắn nói tốt nghiệp xong sẽ lấy cô làm vợ đó, cho nên… cô vui đến nỗi cả đêm không thể nào chợp mắt.
Sau khi cô lấy được bằng tốt nghiệp, đè nén hưng phấn trong lòng, đem tin tức mình muốn kết hôn nói cho người thân duy nhất của cô, ngây thơ cho rằng cha sẽ giống như mình, đơn giản là vì cô rất hài lòng với hắn, nghĩ rằng cha sẽ kiên quyết phản đối.
Tuổi trẻ, cô ngây ngốc cho rằng không có gì quan trọng hơn tình yêu, cho nên chờ lúc cha không để ý, rời nhà trốn đi.
Cô tìm được Lục Thành lúc hắn đang ở trong một căn nhà bé nhỏ thuê được, đang rất buồn vì không tìm được việc.
Khi hắn nhìn thấy cô đem theo hành lý xuất hiện ở trước mặt, nhíu mày thật chặt, bình tĩnh nhìn cô trong mắt là tia thật sâu không đồng ý, cô cho là hắn đang lo lắng cho mình cho nên vẻ mặt mới khó coi như vậy.
Nhưng đến ngày hôm nay, cô hiểu khi đó mình đã quá ngốc ngếch.
Quãng thời gian ở cùng Lục Thành đó, cô thấy hắn bởi vì công việc trái ngành, lại không được thủ trưởng coi trọng mà cả ngày than thở.
Cô muốn giúp hắn, lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được!
Ngay cả việc mỗi ngày cơm nước đều là hắn sau một ngày làm việc về nhà làm, cô dường như cục nợ của hắn, hắn vốn đã rất vất vả rồi.
Trong lúc nhất thời phát giác mình là như vậy, không xứng với hắn, trong lòng cô tràn đầy thất vọng cùng buồn chán.
Lúc cô chán nản như vậy, hắn lại nói cho cô biết kia không phải là do cô sai, cô có được một người cha yêu thương thấu hiểu mình, cô có được một gia thế làm người khác hâm mộ, cho nên cô cần phải làm chính là một công chúa được thương yêu, không phải theo hắn chịu khổ!
Hắn đưa cô về nhà, làm cho cô chờ hắn, hắn nói rằng hắn sẽ làm việc cho tốt để có được sự chấp nhận của cha cô, rằng không hi vọng cô mỗi ngày theo hắn chịu khổ.
Cô nghe hắn trở về nhà, Vân cha thấy cô về nhà, cũng không nói gì thêm coi như không có chuyện cô rời nhà trốn đi, mà về đến nhà cô lại bắt đầu bận rộn, khắp nơi tìm tư liệu tìm dự án, mỗi ngày quấn quít lấy cha đòi ông dạy cách kinh doanh, Vân cha cho rằng con gái là vì tình gây thương tích mới trở về nhà, bây giờ đem tất cả tinh lực đặt ở việc học kinh doanh, tự nhiên nhạc thấy kỳ thành, mỗi ngày dốc lòng dạy dỗ, còn tìm chuyên gia rót tiền vào việc dạy dỗ cho con gái.
Có tiền trước tiên cô kích động tìm được Lục Thành, dùng danh nghĩa cha vợ giúp con rể lập nghiệp, hắn cố gắng chăm chỉ xây dựng công ty tới năm thứ ba rốt cuộc cũng được báo đáp, lúc công ty của họ đưa ra thị trường, nói mãi, nói mãi, rốt cuộc cô cũng được đi vào cung điện hôn nhân cùng Lục Thành.
Sau lễ cưới một năm họ nghênh đón kết tinh của tình yêu giữa hai người, là một bé gái xinh đẹp đáng yêu phi thường, nhưng cô phát hiện hắn như thế nào cũng không giống như người cha yêu con gái, cô vẫn cho là hắn vừa lo cho công ty lại lo cho vợ mệt chết đi cho nên mới không chú ý tới đứa nhỏ, năm thứ hai sau khi cưới dưới sự trợ giúp của Vân cha cuối cùng công ty cũng rất phát triển, qui mô không nhỏ.
Tối hôm qua, trong ngày kỷ niệm 5 năm kết hôn, cô cho là mình sẽ vẫn được sống hạnh phúc như vậy, hắn lại lợi dụng lúc cô say rượu dụ dỗ cô kí vào đơn ly hôn, triệt để đập tan một giấc mơ đẹp của cô!
Thì ra hắn không yêu cô!
Mà cô chỉ là vật thay thế cho người ta, làm ấm lòng khi hắn thất tình.
Hắn nói với cô rằng khi đó hắn đi tới chỗ cô chỉ là vì hắn nhất thời tức giận người bạn gái đã cùng hắn yêu đương lâu như vậy rời bỏ hắn.
Tháng thứ hai sau khi họ kết hôn, người phụ nữ hắn yêu đã trở về, về bên cạnh hắn.
Hắn nói, khi đó hắn đã nghĩ tới ly hôn, nhưng chung quy hắn không chống lại được dụ hoặc của tiền tài và quyền lực, tiếp tục lừa dối cô!
Khi hắn biết cô mang thai, hắn thật có ý niệm bảo cô bỏ đứa bé kia đi!
Nhưng khi hắn nhìn thấy, biết cô mang thai làm cha vợ mình hài lòng, hắn lại dừng được cái ý niệm phá thai đó, hắn thấy chính mình thì chưa đủ có được công ty của nhà kia, hắn muốn lợi dụng đứa bé này giúp hắn mang đến nhiều lợi ích hơn.
Hắn nói, hắn chưa từng đem hài tử của bọn họ xem là con mình!
Hắn nói hắn có một con riêng!
Mà con gái của bọn bọ cũng chỉ thành đá kê chân cho sự nghiệp của hắn.
Vân Vi Nhi nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt ừng giọt từng giọt theo hai má chảy xuống, vẻ mặt yếu đuối trên mặt nói không nên lời, bây giờ cô mới biết được trên thế giới này người yêu cô nhất, vĩnh viễn sẽ không bao giờ vứt bỏ cô chỉ có cha thôi, cái ý nguyện đem đồ tốt nhất trên thế giới đều đưa cho đàn ông của mình chỉ là thân tình!
Không phải tình yêu!
Lúc này cánh cửa biệt thự chậm rãi bị đẩy ra, một lão nhân hơn 50tuổi vẻ mặt lửa giận uy nghiêm đi đến.
Lão nhân đang đi tới, liền nhìn thấy con gái từ trên cầu thang chạy vội xuống, nhào vào lòng mình khóc lớn, trên người lửa giận dần dần lắng xuống vì lòng yêu thương.
Chính là đứa con gái duy nhất của ông, ông yêu thương cô nhất, làm sao ông để cho cô khổ sở chứ? Lão nhân vỗ nhẹ vai con gái nhẹ giọng an ủi, khóe mắt liếc thấy nửa cái đầu nhỏ lộ ra trên cầu thang, một ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ông tin người đàn ông kia sẽ phải hối hận, hắn bỏ người phụ nữ duy nhất toàn tâm toàn ý với hắn trên thế giới này, bỏ con gái xuất sắc của ông, hắn sẽ phải trả giá thật nhiều vì tất cả những gì hắn đã làm hôm nay!
Lão nhân hiền lành vẫy vẫy tay với cái đầu nhỏ lộ ra bên trên.
Chủ nhân đầu nhỏ nhìn thấy ông ngoại yêu quý, chậm rãi từ cầu thang đi xuống, đôi mắt to hiện lên một tia ánh sáng không phù hợp với tuổi tác của cô bé.
Thì ra có một tiểu cô nương đáng yêu được giấu ở trên lầu!
Chỉ thấy nước mắt cùng ủy khuất lúng liếng trong đôi mắt đen to tràn đầy của cô bé, chiếc mũi xinh xắn tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, bộ dạng đáng yêu cùng ánh mắt ủy khuất làm cho người tađau lòng.
Tiểu cô nương nhìn lão nhân, lại vẫn như cũ nhìn người phụ nữ trốn ở trong lòng lão nhân khóc, nhẹ nhàng gọi “Mẹ!”
, chạy xuống cầu thang gập ghềnh ôm lấy chân lão nhân, cũng nhịn không được nữa ở trong hốc mắt nước mắt vòng quanh gọi “Ô ô… Ông ngoại, ba ba đi rồi, ba ba khi dễ mẹ!
Ba ba không thích cục cưng, không yêu cục cưng mà thích thằng nhóc kia, cục cưng hận ba ba Người phụ nữ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đỏ bừng của con gái, ngồi xổm người xuống vuốt đầu nhỏ của cô bé trong tròng mắt tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng ôm con gái im lặng khóc rống, là do cô không biết nhìn người, là do cô ngây thơ, mềm yếu, hại con gái còn nhỏ tuổi đã không có ba!