Sau khi người con gái này tập xong, cô rời đi trước, để lại Chu Chính một mình.
Anh hoàn thành động tác cuối cùng và thở dài.
Anh bị sao vậy? Làm sao có thể bị một cô gái làm nhiễu loạn tâm trí.
Một lúc lâu sau, Chu Chính mới đứng dậy, anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm, anh cầm lấy bình nước rời khỏi phòng tập thể hình.
Về đến nhà, Tống Viện đã chuẩn bị xong bữa tối, cô nhìn thấy người đàn ông đã trở về, nói: "Ăn cơm thôi."
Chu Chính ngồi xuống bàn ăn thì người con gái cũng đi tới.
"Anh rể, anh đã về rồi." Tống Phi Vũ đã tắm xong và thay một bộ váy ở nhà, nụ hoa trước ngực lúc ẩn lúc hiện.
Chu Chính vẫn chỉ trả lời đơn điệu một tiếng 'Ừ', bình thường anh cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ là vẻ mặt bây giờ của anh càng thêm âm trầm .
"Tiểu Vũ, hôm nay em đi tập thế nào? Chị thấy em về khá sớm." Tống Viện vừa chia đưa đũa qua vừa hỏi.
"Cũng tạm được, nhưng anh rể ..." Tống Phi Vũ cố ý nói như vậy, người đàn ông kia quả nhiên là nhìn về phía cô.
"Anh rể em làm sao vậy?" Tống Viện tò mò hỏi.
"Em nhờ anh rể dạy một vàiđộng tác, nhưng anh rể vẫn chưa nhận lời." Tống Phi Vũ bĩu môi nói.
"Vậy ngày mai bảo anh rể dạy thêm cho em mấy động tác đó." Tống Viện không nghĩ nhiều, cô còn oán người đàn ông kia quá lạnh lùng.
Tống Phi Vũ nói điều này chỉ để hù dọa người đàn ông kia, nhưng mà theo như cô quan sát thì có vẻ cô đã có được kết quả như mong muốn, người đàn ông đó cũng đã lộ ra sự lo lắng, bồn chồn.
Chu Chính sa sầm mặt mày, mặcdù anh rấttức giận, nhưng Tống Viện còn ở trước mặt nên anh cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu.
"Ăn cơm trước đi, lát nữa sẽ nguội mất." Tống Viện động đũa trước.
Chu Chính đã đói bụng từ lâu, nhưng lại không có tâm trạng ăn uống, chủ yếu là vì bị người con gái kia quấy rầy.
Tống Phi Vũ cắn đũa, cô ấy đangở gần người đàn ông này như vậy, không làm cái gì thì thật là lãng phí.