Lần này Chu Chính đi công tác bốn năm ngày, hầu như ngày nào Tống Phi Vũ cũng quấy rầy anh, không nói mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thì lại gửi mấy hình ảnh thiếu bị chơi, anh muốn chơi cô lắm rồi, nên cố gắng kìm nén bao nhiêu ham muốn không có chỗ phát tiết, rồi tới ngày về nước, trước khi lên máy bay đã thông báo với cô: "Buổi tối tới sân bay đón tôi, không cần nói cho chị của em."
Khi Tống Phi Vũ nhận được tin nhắn, cô đang đi học.
Nhìn thấy tin nhắn của người đàn ông, cô cầm máy trả lời anh: "Được, anh rể."
Buông di động xuống, suy nghĩ của Tống Phi Vũ đã không còn ở trong phòng học, mà tất cả đều bay đến ngoài cửa sổ, mấy ngày không gặp mặt, nói không cần người đàn ông đó là giả.
Từ Australia bay đến sân bay trành phố Trường Hải cũng mất hơn mười giờ, buổi sáng Chu Chính lên máy bay, buổi tối mới đến nơi, tin tức anh trở về cũng không nói cho Tống Viện, nguyên nhân chính là vì nếu làm như vậy Tống Phi Vũ mới có thể gặp anh.
Vào buổi chiều Tống Phi Vũ chỉ có một môn học tự chọn, cũng không cần học, cô về nhà sớm, tắm rửa xong, thử vài bộ quần áo, cuối cùng chọn váy liền áo màu trắng chạm rỗng, không trang điểm, chỉ tô son môi.
"Em muốn đi ra ngoài sao?" Ra cửa trước, Tống Viện nhìn thấy cô cầm túi xách muốn đi ra ngoài nên hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay có hẹn hò." Tống Phi Vũ cố ý làm ra vẻ thần bí.
"Như vậy thì, nhanh đi." Tống Viện nghĩ là cậu bạn trai mà cùng ra ngoài với Tống Phi Vũ lần trước, cô cũng không ngăn cản.
Lúc Tống Phi Vũ tới sân bay, máy bay Chu Chính đi cũng vừa lúc hạ cánh, cô đợi ở lối ra nửa giờ, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Chu Chính, cô chạy nhanh về phía trước , nhảy chồm lên trên người của người đàn ông.
Phản ứng đầu tiên của Chu Chính là muốn cho cô gái xuống dưới, nhưng nghĩ đến xung quanh đều là người xa lạ, nên cũng không làm gì cả .
"Anh rể, nhớ anh muốn chết." Hai chân của Tống Phi Vũ kẹp lấy vòng eo của người đàn ông, nhiệt tình như lửa, nói chuyện thôi mà cũng muốn hút hồn người khác.
Chu Chính không chịu nổi sự nhiệt tình của cô gái nhỏ, anh nâng mông của cô lên, nói: "Nơi nào nhớ?"
Tống Phi Vũ không nghĩ tới Chu Chính sẽ trả lời cô, cô hí hửng mà ghé vào bên tai anh nói: "Anh nói đi? Còn không phải là tiểu huyệt của người ta sao."
Cô gái này không lên cơn còn tốt, một khi lên cơn Chu Chính cũng không biết xấu hổ theo cô.
"Nói lại lần nữa, nơi nào nhớ anh?" Trên người cô gái có mùi hương thơm nhàn nhạt, mê hoặc lòng người, Chu Chính ngửi ngửi, lửa nóng không khỏi dâng lên, đôi tay nắm chặt cặp mông vểnh của cô gái.
"Tiểu huyệt." Tống Phi Vũ lặp lại một lần nữa.
"Chỗ nào?" Chu Chính lại hỏi.
"Tiểu huyệt!" Tống Phi Vũ dán ở bên tai người đàn ông, thở hổn hển, nhiệt tình trêu đùa vành tai mẫn cảm.
Chu Chính ra sức hist hà hương thơm trên người cô, anh hôn lấy miệng nhỏ của cô gái
Lá gan của người đàn ông này cũng quá lớn, Tống Phi Vũ chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt, nhưng hôn không được lâu lắm, bởi vì người đàn ông đã chủ động buông môi ra.
"Muốn chơi em." Chu Chính nói ra ba chữ hạ lưu nhất.
Tống Phi Vũ sớm đã muốn côn ŧᏂịŧ lớn của người đàn ông, ăn nhịp phối hợp với nhau.
"Em đã đặt khách sạn rồi." Chu Chính buông cô gái ra, chuẩn bị đi ra ngoài gọi xe.
Nhưng Tống Phi Vũ lại chờ không kịp, cô nắm lấy tay của người đàn ông nói: "Nếu không chúng ta đến buồng vệ sinh của sân bay đi."