Tống Phi Vũ kiệt sức ngã quỵ trên mặt thảm, sau khi người đàn ông rút dươиɠ ѵậŧ ra, anh cũng đưa cô về phòng, cũng may là tiếng động không lớn, không đánh thức Tống Viện đang say ngủ.
Chu Chính quay trở lại phòng khách, nằm một mình trên ghế sô pha, vừa xem hình ảnh không tiếng động trên TV, vừa châm một điếu thuốc lá.
Ngày hôm sau, khi Tống Phi Vũ bò dậy từ trên giường thì cũng đã gần giữa trưa, hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi học, cô cầm điện thoại, muốn vào xem thông báo trên Wechat.
Cô vừa mở WeChat ra, lập tức đã có một tin nhắn hiện lên.
"Tôi phải đi công tác. Chắc sẽ kéo dài khoảng bốn đến năm ngày. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Tống Phi Vũ nhìn ảnh đại diện của người đàn ông, sửng sốt một hồi lâu, tối hôm qua vẫn còn ở nhà, đã đi từ khi nào rồi, tại sao không thấy động tĩnh gì?
"Đi đâu?" Cô nhắn tin hỏi lại.
"Australia." Chu Chính chỉ trả lời bốn chữ ngắn gọn.
"Ồ." Tống Phi Vũ đáp trả càng ngắn gọn hơn, vì vậy hai người đều không nói gì tiếp.
Phải gần một tiếng sau, người đàn ông mới bổ sung thêm một câu: "Đừng có nghịch ngợm gì đấy."
Tống Phi Vũ phớt lờ tin nhắn, còn không yên tâm về cô, thật là...
Ngày đầu tiên người đàn ông không ở nhà, Tống Phi Vũ không cảm thấy gì. Vào ngày thứ hai, cô đột nhiên thấy trống trải, lúc ăn cơm chỉ còn lại hai người. Trên bàn cơm cô không còn có đối tượng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong phòng tập thể thao cũng không tìm thấy hình bóng quen thuộc, ngay cả việc muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.
Cô cứ nghĩ đến người đàn ông thì bên dưới ngứa ngáy, không kìm được nên tự mình chụp một tấm ảnh của phần dưới cơ thể rồi gửi đi, xem như làm hòa.
Chu Chính nhận được ảnh chụp của người con gái trong lúc đang bận họp,vừa nhấp vào mở khung tin nhắn, đập vào mắt là huyệt thịt hồng nộn, môi âʍ ɦộ non mềm nhỏ nhắn, còn đọng lại mật dịch vừa chảy ra, hô hấp của anh lập tức tăng lên dồn dập.
"Anh rể, anh không ở nhà, tiểu huyệt rất ngứa vì nhớ anh mà!!" Tống Phi Vũ lại gửi thêm những lời nói lẳиɠ ɭơ này.