Viêm Dạ Tước ngưng mắt nhìn người trước mắt, sắc mặt không mang theo chút vẻ mặt nào, trầm giọng nói: "Tốt nhất không phải là cậu."
Giọng nói mang theo sức mạnh không thể kháng cự, khiến khung cảnh lập tức trở nên khẩn trương, nói xong, liếc thuộc hạ bên người.
Bôn Lang lập tức lạnh lùng nói: "Vậy thì mời Quân thiếu gia và người của anh đều giao súng ra là có thể rời đi."
"Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy!" Sắc mặt Viêm Hạo Quân u ám, không phải chỉ là một tiểu tốt thôi ư, dám nói chuyện với anh ta như vậy.
"Quân thiếu gia, ngài đang ở đảo Ám Dạ, phải tuân thủ quy định này." Khóe miệng Bôn Lang giương nhẹ, chẳng lẽ vị thiếu gia này không biết, địa bàn của chúng tôi là do chúng tôi làm chủ sao?
"Anh năm, đây chính là thuộc hạ của anh?" Viêm Hạo Quân nhìn về phía Viêm Dạ Tước, hỏi.
Tròng mắt đen quét qua người Viêm Hạo Quân mang tới, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, cậu còn chưa có tư cách phá hư quy củ của tôi!"
"Anh ——" Nghe câu không đủ tư cách, sắc mặt Viêm Hạo Quân tái xanh.
Cho tới nay, anh ta đều bị anh cả Viêm Hạo Thừa đè ép cúi đầu, mặc dù anh ta không cảm thấy mình thấp kém hơn so với Viêm Dạ Tước và Viêm Hạo Thừa, nhưng chưa bao giờ được gia tộc công nhận.
Cho nên, Viêm Dạ Tước nói như vậy quả thật là lột vết sẹo của anh ta ra!
Viêm Dạ Tước không có nói chuyện, nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, sát khí bá đạo thậm chí khiến những người sau lưng Viêm Hạo Quân khẽ run, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông giống như Quân Vương.
"Để súng xuống!" Bôn Lang quát lớn, đồng thời người đi theo chỉ họng súng đen ngòm về phía đối phương.
Cuối cùng, Viêm Hạo Quân vẫn thua trận, con em trong nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước là người không đùa, hiện tại anh ta vẫn không thể lấy mạng mình ra làm tiền đặt cược, nhìn Viêm Dạ Tước thù hằn, nói: "Anh, anh sẽ phải hối hận."
Sau đó, tiện tay vứt súng lục bên hông xuống mặt đất, cả tên thuộc hạ bị thương cũng không quan tâm, xoay người đi.
Súng lục của thiếu gia cũng bị để lại, những người khác cũng không dám tiếp tục đương đầu nữa, rối rít giao vũ khí ra, nhếch nhác đi theo thiếu gia.
Lúc tới oai phong, trở về như là chó nhà có tang, chuyện này vừa truyền ra, danh tiếng của Viêm Hạo Quân ở gia tộc nhất định sẽ bị rơi rụng.
Trình Du Nhiên nhìn bọn họ rời đi, thở dài trong lòng, thiếu gia vừa nãy thật đúng là không hiểu cái gì gọi là địa bàn của ai thì do người đó làm chủ.
Vừa lúc đó, Viêm Dạ Tước chợt kéo cổ tay cô, không nói một câu đi tới hướng xe.
Tina thấy thế, vội vàng muốn đuổi theo, nói: "Anh Tước, anh muốn đi đâu?"
"Bôn Lang, mang Tina trở về biệt thự." Viêm Dạ Tước lạnh lùng mở miệng.
Bôn Lang lập tức tiến lên, trong lòng cảm khái, chuyện này tại sao lại là anh ta, "Tina tiểu thư, xin mời."
Cô ta biết, nếu như tiếp tục kiên trì nữa, anh Tước nhất định sẽ lập tức đưa cô ta đi, chỉ có thể đàng hoàng ngậm miệng, trong lòng hết sức khó chịu trợn mắt nhìn Bôn Lang, xoay người tiến vào một chiếc xe.
Viêm Dạ Tước nắm cánh tay Trình Du Nhiên đẩy cô vào bên trong xe, rất nhanh khởi động xe.
Trình Du Nhiên ngồi ở bên cạnh, nói: "Tina chỉ muốn gần anh mà thôi, sao anh hung dữ."
"Em nguyện ý?" Viêm Dạ Tước xoay mặt, trầm giọng hỏi.
Trình Du Nhiên lập tức im tiếng không nói lời nào, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn xe nhanh chóng xuyên qua núi rừng, cô bắt đầu buồn bực, lần này anh muốn mang cô đi chỗ nào, tại sao lại đi đường núi, quay đầu, hỏi: "Viêm Dạ Tước, anh lại muốn dẫn em đi nơi nào?"
"Rất nhanh liền đến." Viêm Dạ Tước cũng không trả lời rõ, chỉ nói đơn giản.
Trình Du Nhiên không tiếp tục hỏi, lười biếng nhìn cây cối ngoài cửa xe, đảo mắt bên trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhỏ nhẹ truyền đến.
Cũng không lâu lắm, trước mặt xuất hiện một hàng xe, cầm đầu là Phi Ưng, hơn nữa Tiểu Nặc cũng ở đây, xem ra Viêm Dạ Tước đã sắp xếp, Trình Du Nhiên nói thầm trong lòng, không biết Viêm Dạ Tước lại đang giở trò quỷ gì, làm thần thần bí bí.
"Mẹ, mẹ quá là không tử tế." Xe mới vừa dừng lại, khuôn mặt Tiểu Nặc đau khổ chạy tới oán trách: "Sau này đi ra ngoài nhất định phải mang con theo, chuyện đùa hay vậy lại không mang con theo." Bị người đuổi giết, đua xe ở hẻm nhỏ, suy nghĩ đã kích thích cỡ nào, hết lần này tới lần khác không có phần của cu cậu.
Vuốt đầu Tiểu Nặc, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Con muốn chơi."
Lúc này, Viêm Dạ Tước từ trong xe đi ra, sắc mặt càng thêm âm trầm, liếc mặt nhìn xung quanh, "Hai mẹ con ở lại chỗ này."
Ngay sau đó, mang theo Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đi lên trên núi.
Đám người Phi Ưng biết lão đại không thể nào dẫn bọn anh đi lên, đưa mắt nhìn lão đại rời đi, lập tức phong tỏa đường núi.
Rất nhanh, Trình Du Nhiên biết rõ tại sao Viêm Dạ Tước nhất định phải mang cô tới nơi này, trên đất trống giữa sườn núi, một gò đất chất đống hình chữ nhật, xung quanh được cây tùng bao quanh, tạo thành một hàng rào thiên nhiên bảo vệ đống đất bên trong, một tấm bia đá cũng không tính lớn đứng vững ở trước mặt gò đất, phía trên có khắc vài chữ to: người mẹ đã khuất, mộ Dương Lăng Chi.
Nơi này lại chính là mộ của mẹ Viêm Dạ Tước?
Mộ phần đơn giản, hoàn toàn không phù hợp với thân phận người nói chuyện Viêm bang của anh, thậm chí ngay cả một tấm hình cũng không có, nhưng Trình Du Nhiên có cảm giác, bản thân Viêm Dạ Tước không phải là loại người theo đuổi xa hoa.
Trình Du Nhiên đã sớm không nhớ rõ dáng vẻ người trong mộ, nhưng lại nghĩ tới người mẹ ở Newyork xa xôi, khi họ còn sống có quan hệ không tệ, sau khi chết đều rơi vào kết cục cô đơn tịch mịch giống nhau, trong lúc nhất thời Trình Du Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.
Mặt Viêm Dạ Tước không vẻ gì nhìn phần mộ trên đất, trước kia thỉnh thoảng anh cũng sẽ đến nơi này đứng một lúc, nhưng cho đến trước đây không lâu, anh mới thực sự biết nguyên nhân cái chết của mẹ, lần này trở về, trừ đơn thuần muốn nhìn một chút ra, cũng hi vọng mang Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đến đây nhìn một chút.
Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ lôi kéo Tiểu Nặc, ở sau lưng yên lặng nhìn Viêm Dạ Tước.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền đến từ nơi không xa.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, có bọn Phi Ưng ở dưới, có thể tới nơi này, cũng chỉ có người kia.
Quả nhiên, Viêm Lệnh Thiên mặc thân áo đen, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng đi lên đây, trên tay còn cầm một bó hoa cúc màu trắng.
"Ba tới làm gì?" Viêm Dạ Tước lạnh lùng hỏi, giọng nói lạnh lùng giống như đang nói với người lạ.
Đặt hoa cúc trên tay ở trước tấm bia đá, Viêm Lệnh Thiên thở dài: "Mặc kệ nói thế nào, bà ấy từng là vợ ba."
Vợ? Viêm Dạ Tước lạnh lùng khẽ hừ, ở nhà họ Viêm, vợ cũng chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi, nếu là vợ, có thể nhìn bà bị giết mà không bận tâm?
"Mặc kệ con tin hay không, ban đầu mẹ con tới nhà họ Viêm, là bà ấy tự nguyện." Viêm Lệnh Thiên nhìn bia mộ, nói với Viêm Dạ Tước.
Viêm Dạ Tước hừ lạnh, cũng không nói lời nào, anh tin tưởng ba nói là sự thật, thế thì thế nào, mẹ cuối cùng còn làm vật hy sinh cho gia tộc.
Trình Du Nhiên theo bản năng che chở Tiểu Nặc ở sau lưng, Tiểu Nặc lại lặng lẽ lộ ra đầu nhỏ, muốn nhìn ông già này, đôi mắt cu cậu lại vừa đúng đối diện với mắt ông, Tiểu Nặc không có vẻ sợ hãi nào, khóe miệng hơi nâng lên đường cong tà khí.
Mắt Viêm Lệnh Thiên sáng loáng lóng lánh, trước đó từng nghe nói đứa bé này không tầm thường, bây giờ nhìn lại, trừ Viêm Dạ Tước, cũng chỉ có cậu nhóc này dám nhìn mình mà thờ ơ như thế.
Vào lúc này ngược lại có ý nghĩ đưa đứa nhỏ này thu vào gia tộc, chỉ muốn tiếp tục bồi dưỡng, tuyệt đối là người được chọn làm người nói chuyện đời sau có một không hai, thậm chí ông tin tưởng, cháu nội có tiềm lực phát triển lớn hơn so với con trai.
Nghĩ thế, ông đưa mắt nhìn sang Trình Du Nhiên, thật ra thì bất luận bối cảnh gia đình hay năng lực bản thân, để Trình Du Nhiên làm vợ con trai cũng tương đối thích hợp, nhưng bây giờ cô có ảnh hưởng quá lớn đối với Viêm Dạ Tước, lớn đến mức vượt qua trình độ khống chế của ông, chuyện này có trăm hại mà không có một lợi đối với việc ông nắm trong tay Viêm bang, cho nên, bất luận thế nào, ông đều phải ngăn cản chuyện này xảy ra.
"Đừng đánh chủ ý lên bọn họ, tôi sẽ không để bọn họ ở lại." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên lạnh lẽo, con mắt lạnh lùng thậm chí còn thoáng qua một tia sát khí.
"Đã nhiều năm rồi, con nên biết, chống đối lại phép tắc của gia tộc, chắc chắn sẽ không có kết quả gì." Viêm Lệnh Thiện cười một tiếng, lần này ông trở lại, chính là vì giải quyết chuyện này, đồng thời cảnh cáo con trai lần nữa, đừng mưu toan chống đối lại phép tắc của gia tộc, nếu không không khác nào lấy trứng chọi đá.
"Điều nên nói trước ba đều đã nói rồi, gặp ở hội nghị gia tộc thôi." Viêm Lệnh Thiên nói.
Viêm Dạ Tước không nói gì, đưa tay kéo Trình Du Nhiên rồi xoay người rời đi, trên mặt mang theo kiên định, Trình Du Nhiên vẫn không nói gì, nhưng có thể nhìn ra ba Viêm Dạ Tước hình như không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ông biết, muốn khiến con trai buông tha ý nghĩ ngu không ai bằng đó, chỉ có thể đánh bại anh hoàn toàn trước.
Ông cười cười, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bia mộ, một trận gió thổi qua, càng thêm rét lạnh.
Tiểu Nặc lôi kéo mẹ, quay đầu lại tìm hiểu xem chuyện lão già mới vừa nói: "Ông già này chính là ông nội trong truyền thuyết của cô, cũng quá rắm thúi?"
Nghe vậy, Trình Du Nhiên im lặng trợn trắng mắt, có điều Tiểu Nặc nói không sai, ông ấy quả thật quá rắm thúi.
Vậy mà, mẹ con bọn họ không biết, Viêm Lệnh Thiên trở lại, khiến người trong gia tộc vốn đều có tâm cơ nay càng trở nên bận rộn hơn, âm thầm đi lại cũng càng ngày càng thường xuyên, dù sao ông đến, có nghĩa là thời gian hội nghị gia tộc có thể quyết định, mà bọn họ tính toán, cũng rốt cuộc có chút công dụng rồi.
Thời gian hội nghị gia tộc nháy mắt đã đến, thời tiết hôm nay coi như không tệ, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không có bóng mây, gió biển êm ái thổi qua, trên nước biển xuất hiện từng gợn sóng, chim chích trên đảo lướt trên biển, kêu to, đảo mắt đã biến mất ở trên mặt biển.
Chỉ là thời tiết như vậy đối với Trình Du Nhiên mà nói, lại không có nổi chút hăng hái nào, bởi vì muốn qua đảo Viêm Long, cũng chỉ có một loại phương thức giao thông, đó chính là —— ngồi thuyền, đây đối với một người lên thuyền liền ngất mà nói, đúng là chuyện bi thương cỡ nào.
Cũng thật may là Viêm Dạ Tước có địa vị cao cả, đảo Ám Dạ cách đảo Viêm Long cũng không quá xa, thời điểm Trình Du Nhiên sắp lập tức nôn ra, du thuyền đã cập bờ.
Trên bờ, mười mấy người đàn ông mặc quân trang nghiêm chỉnh tiến hành kiểm tra tất cả nhân viên đâu ra đấy, bọn họ là nhân viên bảo vệ đảo Viêm Long, trừ bọn họ ra, bất luận kẻ nào tiến vào đảo Viêm Long cũng không thể mang theo súng riêng.
Lúc Viêm Dạ Tước chờ đợi kiểm tra, một giọng nói ôn tồn nho nhã đột nhiên truyền đến từ trên đảo: "Tước, không ngờ cậu lại tới trễ như thế?"