Bởi vì, anh còn chưa tìm được đáp án trên người Trình Du Nhiên, anh nhất định phải tìm được đáp án, cho nên, anh không thể để cho cô rời xa mình.
Chỉ là, trước đó, anh phải xử lý một chút chuyện quan trọng hơn, tính toán nợ nần với Lục Tường đã sáu năm rồi, cũng nên đến lúc kết thúc.
"Tối nay, em hãy cùng Tiếu Chấn Vũ về Newyork trước." Bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm ở trên đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng nói.
Trình Du Nhiên nghe lời anh nói, giương mắt, dường như cảm giác có chút ít kỳ quái, trước kia cô không muốn đi đều muốn cô đi theo, lần này lại muốn cô rời đi trước, nghe đến đó, cô mở miệng tò mò hỏi: "Tôi trở về Newyork, anh muốn đi nơi nào?"
"Tôi có chút chuyện phải làm, em tốt nhất ở nhà, chớ rời đi."
Giọng điệu của anh mang theo ra lệnh, tựa hồ đang cảnh cáo cô, nếu như khi anh trở về, lại không biết cô chuồn đến chỗ nào, vậy thì nhất định khiến cô khó coi.
Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước một cái, anh luôn dùng loại giọng điệu này uy hiếp cô, nhưng lần này anh muốn đi làm việc, tại sao không mang theo mình đi, trong lòng ngược lại có chút kỳ quái, chẳng lẽ sẽ có chuyện nguy hiểm? Chẳng lẽ anh không biết trên người mình còn có thương thế nặng sao?
Trình Du Nhiên nghiêng đầu né tay anh, đón nhận ánh mắt của anh, nhìn anh, kiên định mà nói ra: "Tôi không rời đi, anh đi đâu, tôi đi cùng với anh."
Canh chừng ánh mắt cô, không biết vì sao làm cho Viêm Dạ Tước nhớ tới ánh mắt kiên định của cô ở trong đống tuyết không chịu bỏ lại anh rời đi, chuyện lần này hơi nguy hiểm, đây chính là nguyên nhân anh muốn cô ở Newyork chờ anh, nhưng anh ngược lại có thể hiểu rõ cô quật cường.
"Em chắc chứ?" Anh hỏi tùy ý.
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, nói: "Rất xác định, trước lúc vết thương của anh khỏi hẳn, anh đi đâu, tôi đi đó."
Trong lòng Trình Du Nhiên rất khẳng định điểm này, nhiều lần anh đều bị thương vì mình, cô tuyệt đối không mặc kệ thương thế của anh.
Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn cô, thu hồi ánh mắt, xoay người, "Vậy thì lập tức đi chuẩn bị, năm phút sau lên đường."
Trình Du Nhiên cười cười, lần này không làm khó được cô, cô không cần dọn dẹp cùng chuẩn bị, dù sao thời điểm tới hai tay trống trơn, lúc đi dĩ nhiên cũng không nhiều rồi, ở chung với Viêm Dạ Tước lâu, cô ngược lại học được lên đường đơn giản.
Nhưng cô trước sau không ngờ, mấy giờ sau, để cho cô hối hận đến mức có muốn bóp chết sự vọng động của mình.
Mấy giờ sau xe chạy ở trong núi tuyết, hiện tại cô ở trên mặt biển mênh mông bát ngát.
Trình Du Nhiên lớn ngần này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tàu chiến nguy nga, khổng lồ mà khí thế hào hùng, phá vỡ mặt biển yên ả, giống như là con ưng khổng lồ bay lượn, làm cho người ta khiếp sợ.
Vào giờ phút này Trình Du Nhiên không có tinh thần đi thưởng thức chiếc tàu chiến chỉ có thể thấy trong ảnh, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong khoang thuyền, từ lúc đi lên tàu chiến đến bây giờ, không biết đã nôn ọe bao nhiêu lần, nếu như không phải là gần đây cô không có làm chuyện xấu gì, thật đúng cho là mình lại mang thai.
Thật ra thì, cũng không phải là như thế, cô, Trình Du Nhiên, sợ chó sợ sói, ngoài kỹ thuật bắn rách nát ra, chính là sẽ say tàu.
"Chị dâu, chị còn ói ở đây nữa, em cũng sắp phun rồi." Bôn Lang nhún nhún vai bất đắc dĩ, anh không ngờ chị dâu lái xe hạng nhất lại sẽ say tàu, luôn nhìn cô chạy tới chạy lui toilet, mình cũng cảm giác sắp bị lây bệnh, "Dầu gì cô cũng là bác sĩ, không thể nghĩ biện pháp cho mình sao?"
Nếu có thể có biện pháp giải quyết, cô có thể ói ở chỗ này à?
Trình Du Nhiên che ngực, liếc Bôn Lang, trong lòng không ngừng hối hận, không có chuyện gì làm lại muốn đi theo, lần này xong rồi, đem mình tiến vào cái hố.
Sớm biết là ngồi thuyền, cô đã chẳng trông nom Viêm Dạ Tước bị thương, chung quy lại mình phải chịu tội.
Lúc này, đang oán trách ở trong lòng thì có người đi vào khoang thuyền, mặt Viêm Dạ Tước không có bất kỳ biểu tình đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, tay đưa cho cô một tách trà.
Trình Du Nhiên nhìn tách trà còn bốc hơi nóng, đưa tay đón lấy, uống một hớp, vuốt ngực, hi vọng không say tàu nữa.
Vậy mà, sau khi cô uống một ngụm trà, Viêm Dạ Tước đem một viên thuốc bỏ vào miệng cô, lạnh giọng nói: "Ở đây, sẽ không có người có thời gian chăm sóc em."
Lời anh lạnh lẽo còn mang theo trách mắng, nhưng lại không nghe ra bất cứ tức giận nào, như là đang nói cho cô biết, nên chăm sóc mình thật tốt, dù sao cũng chính là cô muốn đi theo.
Trình Du Nhiên không nói gì, nuốt thuốc xuống, hình như cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Lúc này, Phi Ưng vội vã đi vào, nói: "Lão đại, chúng ta đã tiến vào vùng biển Sicili rồi."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, hướng Bôn Lang nói: "Chú ý cảnh giới."
Bôn Lang vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi lão đại, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!"
Nói xong, Bôn Lang liền cùng Phi Ưng rời khỏi khoang thuyền, Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Đi theo tôi...tôi đi đâu, em hãy cùng tôi đi đó."
Lần này giọng nói Viêm Dạ Tước mang theo kiên quyết, như là tiếp đó sẽ có chuyện gì xảy ra, Trình Du Nhiên để tách xuống, nhanh chóng đứng lên.
Kỳ thực lần này bọn họ vội vã rời khỏi Thụy Sĩ tuyết bay đầy trời, đi tới vùng biển Sicili thuộc Italy, trừ anh không muốn nhìn thấy người ba kia ra, chính là còn có một việc nhất định phải đi xử lý.
Sáu năm qua, Lục Tường vẫn luôn đối nghịch với Viêm bang, không những có liên minh với Viêm bang, trước đó hủy diệt đảo Tường Long xong, bây giờ lại còn cấu kết với Mafia Italy.
Lần này, anh sẽ phải làm cho thế lực của Lục Tường tan rã hoàn toàn!
Mà ở nơi đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, cô chỉ có ở trong phạm vi tầm mắt của mình, anh có thể bảo vệ được cô.
Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên đi tới boong thuyền, gió thổi mát lạnh làm sắc mặt Trình Du Nhiên tê dại, tuy nhiên vào lúc này cô đã tốt hơn nhiều, không muốn nôn, không ngờ thuốc Viêm Dạ Tước cho thật là có hiệu quả.
Song vừa lúc đó, cô quay đầu, liền nhìn thấy sóng trên mặt biển dâng lên, hai chiếc tàu chiến nhanh chóng chạy đến thì mắt Trình Du Nhiên nhất thời trợn to, bắt lấy cánh tay anh hỏi: "Viêm Dạ Tước, đó là kẻ địch hay người mình?"