"Tiểu Nặc là của tôi, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào." Nói gì phụ trách, quay đầu lại sẽ quên mất không còn một mống, cô tuyệt đối khôngđồng ý!
"Giữ thằng bé ở Viêm bang, tôi sẽ coi như con mình mà bồi dưỡng, có lẽ,có thể trở thành người nối nghiệp Viêm bang." Viêm Dạ Tước nói bình tĩnh như trước, nhìn thấy cậu nhóc này, anh đã cảm thấy, có lẽ có thể nuôidưỡng thành người nối nghiệp, bởi vì, cho tới bây giờ, anh cũng không có bất kỳ ý định kết hôn sinh con, nhưng anh lại cần một người nối nghiệp.
Mà cử chỉ thường ngày của Trình Nặc, còn có đầu óc cu cậu hết sức thông minh, đích xác là được anh coi trọng.
Trình Du Nhiên nghe anh nói lời này, mới thật sự hiểu, không phải anhnhớ ra cô, không phải biết Tiểu Nặc là đứa con của anh, mà chỉ muốn bồidưỡng Tiểu Nặc giống như anh, trở thành người nối nghiệp, cô chỉ muốnTiểu Nặc khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, cái gì mà trở thành người nối nghiệpViêm bang, cái gì mà trở thành lão đại như anh, cô đều không muốn.
"Không thể nào, Tiểu Nặc là con trai tôi, thằng bé sẽ làm thứ thằng bémuốn làm, không cần người khác tới bồi dưỡng thằng bé nên làm gì, lãođại Viêm, ý tốt của anh tôi xin nhận, anh nên tìm người khác bồi dưỡngđi." Trình Du Nhiên nghiêng về phía sau, cố gắng khiến mình khôi phụcbình tĩnh, mà trong lòng lại có một quyết định, nếu anh là quý nhân hayquên, đã sớm không nhớ rõ chuyện năm đó, vậy cô tuyệt đối sẽ không nóira, hơn nữa, mặc kệ như thế nào, cô đều sẽ đem bí mật Tiểu Nặc là conanh chôn vào trong bụng.
Hơn nữa, nghĩ biện pháp trở lại cuộc sống bình yên không cần lo lắng, kỳ thật, Trình Du Nhiên cũng không biết cái ý nghĩ này đã bị gãy hoàn toàn vào lúc gặp gỡ người đàn ông này.
Anh hỏi, chẳng qua là anh thật sự coi trọng đứa bé này, mặc dù đoán rằng Trình Du Nhiên sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn hỏi, có điều, lúc này, lại cảmthấy cô biến hóa, trong này hình như có chút kỳ quái, mi tâm của Viêm Dạ Tước hơi tiếp giáp.
Trình Du Nhiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn xe cũng không phải láihướng đường về nhà, mà cùng ba chiếc xe khác cùng nhau tiến vào mộtđường hầm.
Đây là một đường hầm núi lớn liên miên, dài mà hẹp, ánh đèn mơ hồ có vẻ mờ mờ âm u.
Tò mò quay đầu hỏi: "Lão đại Viêm, anh lại muốn dẫn mẹ con chúng tôi đi nơi nào? Đây cũng không phải là lối trở về nhà họ Mộ."
"Chúng ta đi nhà lão đại ở Newyork." Phi Ưng mở miệng thay lão đại.
Sắc mặt Trình Du Nhiên cứng đờ, "Lão đại, bây giờ tôi đang ở kỳ nghỉ phép ——"
Lời kế tiếp chuẩn bị phát ra, bị Trình Du Nhiên nuốt vào trong bụng, côvừa nhấc mắt, xuyên thấu qua thủy tinh, liền nhìn thấy tia sáng đèn phamãnh liệt chói mắt phía trước đường hầm, mà ánh sáng đó cũng không phảiphát ra từ cửa hầm, mà là, cực nhanh vọt tới hướng bọn họ——
"Lão đại, có mai phục!" Phi Ưng hô một tiếng, sau đó lập tức nhảy lên ghế lái phụ.
Viêm Dạ Tước vội ôm lấy Tiểu Nặc, giao vào trong ngực Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Ngồi vững, đừng động."
Nếu như là một mình Trình Du Nhiên, cô căn bản sẽ không khẩn trương,nhưng bây giờ bởi vì có Tiểu Nặc ở đây nên cô ôm chặt lấy Tiểu Nặc.
Vậy mà, lúc này, Tiểu Nặc mở mắt bởi vì xe lắc lư, không biết có chuyện gì xảy ra, "Mẹ ——"
Lúc này, một chiếc xe tải chạy nhanh đến hướng bọn họ rồi chợt xoaytròn, đem đuôi xe đối mặt với xe bọn họ, cấp tốc quay ngược lại, bánh xe phía sau ma sát với mặt đất phát ra tiếng va chạm khổng lồ, đồng thời,rầm một tiếng, cửa xe hàng mở ra, vô số tay cầm súng máy đứng bên trong——
Sắc mặt ngông cuồng tựa hồ đang nói cho bọn họ, đường hôm nay bọn họ nên đi, chính là địa ngục!
Địa ngục thật sao? Phi Ưng lạnh lùng vượt ngang, hướng bên ống nghe nóimột câu, người trong ba chiếc xe khác cũng không ngồi không, đã sớm cầmsúng trên tay, đem khẩu súng hướng ngay bọn họ nổ súng liên hồi ——
Pằng pằng pằng ——
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, mưa bom bão đạn, mấy chiếc xe vừalui về phía sau, vừa triển khai phòng thủ và phản kích đối phương, bachiếc xe tận lực bảo vệ chiếc xe của Viêm Dạ Tước, lui về sau nữa.
Tiểu Nặc lộ ra cái đầu từ trong ngực Trình Du Nhiên, hưng phấn muốnnhìn, bị bàn tay Viêm Dạ Tước đè cái đầu nhỏ của cu cậu xuống, trầmgiọng nói: "An phận chút."
Vừa lúc đó, một viên đạn xuyên phá cửa thủy tinh xe màu đen, thẳng tắpbắn vào cánh tay tài xế, tay lái xe trong nháy mắt mất khống chế, xe cấp tốc lui về phía sau ——
Chỉ nghe "ầm" một tiếng ——
Đuôi xe chợt chạm vào vách tường đường hầm, Trình Du Nhiên và Tiểu Nặcbị trùng kích kịch liệt, thiếu chút nữa lao về trước mặt, một cái taycủa Viêm Dạ Tước túm lấy mẹ con bọn họ, một tay cầm súng tấn công hướngngười nổ súng, kỹ thuật bắn nhanh mà chính xác, không ai có thể đến gần.
Nhưng bọn họ lại bị đối phương vây lại rồi, mắt thấy đã không có đườnglui, tài xế bị thương, máu chảy không ngừng, trước mặt hỏa lực bảo vệtrong tay cũng giảm bớt.
Viêm Dạ Tước đem một khẩu súng lục bỏ vào trong tay Trình Du Nhiên, mởcửa xe, cùng thuộc hạ cầm súng lợi dụng xe chống đỡ trước mặt, triểnkhai công kích, mà Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc còn ở trong xe, cô cầmsúng, nhìn bên ngoài kịch liệt công kích, lại phát hiện ở dưới sự bảo vệ của Viêm Dạ Tước, không có ai đến gần chiếc xe này của họ.
Lúc này, từ bên trái bỗng nhiên xuất hiện một người dùng súng tinh vi nổ súng hướng Viêm Dạ Tước, tất cả mọi người không có chú ý tới, chỉ cóTrình Du Nhiên cô xuyên thấu qua thủy tinh thấy được, trong nháy mắt,trong lúc đối phương bóp cò súng, cô đẩy cửa xe ra.
Chưa từng nổ súng, đôi tay cô cầm chặt súng lục, pằng, bóp cò súng, đạnbay vụt ra ngoài, đánh trúng cánh tay đối phương, tay chân cô đã sớmphát run vì khẩn trương, mình cư nhiên nổ súng.
Vậy mà, vừa lúc đó, Tiểu Nặc thấy người bị thương tiếp tục giơ súng lên hướng Trình Du Nhiên bóp cò súng ——
"Mẹ!" Tiểu Nặc chạy ra, hấp dẫn chú ý của kẻ địch, đồng thời nổ súng hướng bên này.
Vì vậy, nghĩ là làm ngay thời điểm như ngàn cân treo sợi tóc, Viêm DạTước xoay người thật nhanh, lập tức vơ mẹ con bọn họ vào lồng ngực củaanh, đẩy hướng trong xe, song trong nháy mắt này, đạn xuyên vào thân thể Viêm Dạ Tước, một viên trong đó xuyên thấu vai trái, máu tươi tung tóelên mặt Trình Du Nhiên, anh tự tay đóng cửa xe, Phi Ưng và vài tên thuộc hạ lập tức xoay người nổ súng bắn chết người đó.
Trình Du Nhiên nhìn rất rõ ràng, thời điểm anh xoay người nổ súng, phầnlưng hiện ra vết máu, nói rõ, vừa rồi anh không chỉ bị một phát súng.
Trong chớp nhoáng này, lòng cô giống như là bị xoắn chặt, nhìn tìnhhuống bên ngoài hết sức không tốt, nếu thật sự không rút lui, nhất địnhsẽ trúng kế của đối phương.
Cô hạ quyết tâm, đem súng bỏ vào sau thắt lưng, hai tay chống thành ghế, khéo léo nhảy, vững vàng ngồi ở chỗ tài xế, hướng con trai giao phó một câu: "Tiểu Nặc, mở cửa xe, ngồi yên!"