Đợt nổ tung vừa rồi đã chặn lại lối đi thông ra cửa, bọn họ căn bản không có biện pháp đi thông ra ngoài tòa nhà, đường ra duy nhất chính là. . . . . .
"Đi! Đến lầu chót!" Hai người nhìn chung quanh một chút, ăn ý trăm miệng một lời nói.
Giờ phút này, cả tầng hai cùng đại sảnh đều cháy sạch hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt lên cao, trong biển lửa, Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước lôi kéo, né tránh mảnh vụn bay xuống, đi thông lên trên lầu.
Đang muốn chạy ra khỏi biển lửa, trên trần nhà, một khối gỗ bốc cháy rơi xuống hướng Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước vươn ra rồi thu lại, lôi cô ra sau lưng mình.
Song thời điểm tránh thoát mảnh vụn, ánh mắt Trình Du Nhiên đảo qua bên trái, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra một bước đứng ở bên trái Viêm Dạ Tước, hai thân hình giao thoa ở giữa, Trình Du Nhiên chợt đẩy Viêm Dạ Tước chạy đi ——
Bùm! Một tiếng vang thật lớn, cây cột bị phá hủy, chấn động cực lớn làm Trình Du Nhiên bắn về phía trước, Viêm Dạ Tước vừa quay đầu, ánh mắt trầm xuống, cây cột nổ tung lần nữa, anh duỗi cánh tay lôi kéo, kéo Trình Du Nhiên vào trước lồng ngực của mình, linh hoạt xoay người tránh né tập kích, di chuyển đến sau cột trụ.
"Huề nhau." Trình Du Nhiên nhẹ nâng khóe miệng lên, trước anh cứu cô, hiện tại vừa lúc huề nhau, Trình Du Nhiên cô chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn, cũng không thích thiếu người nhân tình.
Giờ phút này, sắc mặt cô tái nhợt, đau đớn tập kích thần kinh của cô, một khối gỗ vụn đang bay tung tóe, cắt qua bắp đùi cô, máu tươi thấm vào quần, cô trấn định cởi quần áo ra, nhanh chóng buộc chặt bắp đùi, lúc này không còn kịp khâu lại nữa, cũng chỉ có thể làm tạm vậy.
Sau đó, giương mắt nhìn Viêm Dạ Tước, cố nén đau đớn truyền tới từ bắp đùi, nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm."
Nhìn cô hình như không có việc gì, rõ ràng đã đau đến mức thay đổi sắc mặt.
Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, động tác lôi kéo mạnh, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh ra khỏi biển lửa, tiến vào hành lang an toàn, nhanh chóng chạy hướng trên lầu.
Lúc sắp đến gần lầu chót, ba bóng dáng thoáng qua.
Ngay sau đó, pằng pằng pằng ——
Ba viên đạn xẹt qua trong nháy mắt, Viêm Dạ Tước ôm cô xoay người, nhanh nhẹn xoay người tránh né.
Tròng mắt đen đảo qua, chỉ thấy mấy bóng đen thu vào trong mắt, từ động tác nhanh nhẹn lưu loát của bọn họ là có thể nhìn ra đó là sát thủ trải qua huấn luyện hiệu suất cao.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này, còn có người tới nơi này chặn lại, xem ra Lục Tường thật đúng là muốn đưa Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, cái lão hồ ly này!
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không xuất hiện một tia sợ hãi, tình huống như thế đối với anh mà nói sớm đã là chuyện thường như cơm bữa, có thể ngồi lên vị trí hôm nay, vô luận là bạch đạo hay hắc đạo, người muốn diệt trừ anh nhiều đến đếm không hết.
Muốn giết anh? Được, anh thật muốn xem những người Lục Tường huấn luyện ra có bản lĩnh này hay không!
Nhưng hiện tại anh ôm Trình Du Nhiên, trong nháy mắt, nhanh chóng lui về phía sau, ôm Trình Du Nhiên tránh né nhanh như tia chớp, sau dùng cánh cửa ngăn cản mấy phát đạn.
"Ở lại chỗ này!" Viêm Dạ Tước ấn hai vai Trình Du Nhiên, đặt cô ở phía sau cửa, ngay sau đó, ngước mắt, tròng mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra nồng đậm hung ác.
Một giây kế tiếp, anh giống như báo đen đột nhiên nhô lên, một tay bắt được nòng súng chỉ tới hướng anh, làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, đã bắt ngược lại một gã đàn ông áo đen, một tay giữ chặt chốt an toàn, một tay khác dùng sức vặn cổ gã đàn ông đó.
Giờ phút này, súng đã ở trong tay anh, một tay giữ chặt gã đàn ông đã bị mất mạng, máu lạnh làm thành lá chắn che mình, đồng thời một tay lưuloát đem súng lục lên cò.
"Pằng pằng ——"
Hai phát bắn ra, một gã đàn ông khác còn chưa kịp phản ứng, cũng đã ngãxuống đất, thân thể run rẩy khổ sở, từng viên đạn đều đúng chỗ hiểm củahắn, cuối cùng bắn ra, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.
Người đàn ông cầm súng đạn trong tay bắn càn quét thành tổ ong, taykhông không quyền, Trình Du Nhiên nhìn một màn kia, ngẩn ra trong lòng.
Ba gã khác là nhân vật lợi hại nhất, động tác nhanh nhẹn như nước chảymây trôi, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện tựa như ma quỷ, có thể ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang, bản lĩnh của Viêm Dạ Tước tuyệt đối không thấp kém,trải qua một trận đọ sức, cũng không để bọn họ thương tổn được chút nào.
Nhưng thời gian đã không còn nhiều, anh phải giải quyết bọn họ trong vòng mười giây!
Lúc này, trong lúc lơ đãng một bóng đen di chuyển, trong tay nắm súng lục trên đất lên đang muốn tập kích anh từ phía sau.
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, sắc mặt Trình Du Nhiên núp ở phía saucửa bỗng kinh ngạc, nắm vũ khí bên cạnh lên, chịu đựng đau đớn ở bắpđùi, lặng yên không một tiếng động lao nhanh đến, dẵm thảm tập kíchngười kia, hướng phía sau, hung hăng dùng vũ khí đâm một cái.
Thân là bác sỹ, cho tới bây giờ cô cũng chỉ cứu người, không ngờ cũng có lúc tự tay giết người.
Khóe miệng Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ngay sau đó khom người nắm súng vừa rồi, lấy một đường cong hoàn mỹ, đem súng ném vàotrên tay Viêm Dạ Tước.
Hiện tại, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh!
Viêm Dạ Tước vừa lui về phía sau, tay bắt được đồ Trình Du Nhiên ném, đồng thời, bóp cò súng, nổ súng toi mạng.
Hai cánh tay duỗi một cái, chặn ngang ôm lấy Trình Du Nhiên lần nữa,thời gian đã không đủ chỉ còn lại mười lăm giây, thông hướng lầu cuối,cửa bị phong tỏa, chỉ còn khẩn cấp chạy trốn hướng cửa sổ trên mái nhà.
Vừa lúc đó, một bóng người chợt thoáng qua trên chỗ cửa sổ——
"Lão đại! Là tôi! Đi lên nhanh một chút!" Là giọng Phi Ưng, anh ta đứng ở cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống, vội vã nói.
"Đỡ lấy cô ấy." Nhìn thấy thuộc hạ Phi Ưng, Viêm Dạ Tước đem Trình DuNhiên nâng lên hướng cửa sổ trên mái nhà, Phi Ưng đứng ở cửa thuận thếnhận lấy Trình Du Nhiên, nhanh chóng ôm lấy cô ra phía ngoài cửa sổ, sau đó, lập tức vươn tay hướng cửa sổ trên mái nhà, tiếp ứng lão đại.
Viêm Dạ Tước cầm tay, một tay vịn dọc theo cửa sổ trên mái nhà, một taylinh hoạt lật chồm, đột nhiên nhảy ra cửa sổ trên mái nhà, chân vừa rơixuống đất, còn chưa dừng lại một giây, đã thuận thế ôm lấy Trình DuNhiên, bước nhanh chạy hướng máy bay trực thăng——
Bùm ——
Tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật vang lên, khói lửachói mắt đột ngột hiện ra giống như là xông thẳng vào bầu trời, sau đóhóa thành một quả cầu lửa, cả tòa biệt thự sang trọng nhất thời thànhmột mảnh khói lửa, chật vật không chịu nổi.
Máy bay trực thăng cách đó không xa đang đến gần, nghe được tin nhắn ATạp gửi đến thì Tần Tử Duệ đang ngồi ở bên trong khoang máy, cầm ốngnhòm nhìn tình huống trên đảo, sắc mặt trầm xuống.
"Anh hai, nhìn tình hình chúng ta không có cách nào nhích tới gần được." Thuộc hạ mở miệng nói, Tần Tử Duệ giống như là không nghe được, anhbiết, cô vẫn còn ở trên đảo.
Lúc này, bên kia ống nói điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập của Tần Vi, "Anh hai, thuyền chuyên chở hàng bị cướp rồi!"
"Lập tức quay trở lại!" Dưới mệnh lệnh của anh hai, máy bay trực thăngnhanh chóng xoay vòng trở lại, rất nhanh, biến mất ở không trung.
Giờ phút này, quả cầu lửa càng đốt càng rực, ánh lửa kinh sợ chiếu sáng bầu trời.
Giữa lửa khói đầy trời, chợt hiện ra một chiếc máy bay trực thăng, phávỡ ngọn lửa hỗn tạp khói dầy đặc mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, vệ tinh intercom truyền đến một âm thanh hả hê.
"An Nhẫn, lão đại bình yên vô sự, chúng tôi cần nơi hạ xuống!"
Ngồi ở kế bên vị trí tài xế, Bôn Lang hướng về phía intercom truyền tớitin tức cho bên An Nhẫn, ngay sau đó lộ ra vẻ tươi cười hả hê.
"Phía trước góc 90 độ." Âm thanh An Nhẫn truyền đến, ngay sau đó, bản đồ tiếp đất được gửi tới.
Viêm Dạ Tước cầm bộ đàm lên, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc."
Trình Du Nhiên dựa vào thành ghế, máu trên bắp đùi đã ướt đẫm y phụcbuộc chặt, bắt đầu xuất hiện trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.
Cô biết, bởi vì chảy máu quá nhiều, hơn nữa, bản thân cô đã không còn sức khâu lại rồi.
Viêm Dạ Tước ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Sẽ không có chuyện."
"Ừ, tôi biết rõ." Trình Du Nhiên cố gắng gật đầu, dừng lại một chút, "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì. . . . . ."