Trong bóng tối, dao giải phẫu phân tán đầy đất, cô thân là bác sỹ, tay bị trói chặt ở trên thành giường.
Cô không ngừng giãy giụa, đôi tay bị dây thít chặt, ngón tay bởi vì máu không thông mà hơi tím tái, dưới ánh đèn tối mờ, sắc mặt cô tái nhợt, hoảng sợ nhìn người đàn ông bị thương nặng trước mắt, rõ ràng nghe được hô hấp của anh dồn dập, hùng hậu. . . . . .
"Tin tưởng tôi, tôi sẽ phụ trách." Giọng tiếng Anh trầm thấp khàn khàn như cam kết vang lên bên tai cô.
Phụ trách cái gì? Cô căn bản không cần, cô. . . . . .
"Đừng! A ——"
Trình Du Nhiên nằm trên giường chợt mở mắt, khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mới thật sự tỉnh táo lại, xem ra mình lại mơ thấy giấc mộng kia, chuyện cũng đã trôi qua sáu năm rồi, cô đã không còn suy nghĩ nữa, nhưng hiện tại lại xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Sáu năm trước, cô rời nhà ra từ Newyork đi tới Hongkong, người không có đồng nào, dưới sự sắp xếp của bạn tốt Ngải Sâm, lần đầu tiên làm giải phẫu ở chợ đen, đạn xuyên thủng ngực trái, vị trí gần tim và tuyến thần kinh, không có một bác sỹ nào có thể bảo đảm an toàn lấy đạn ra, mà cô xuất thân trong gia đình y học cổ xưa từ nhỏ đã am hiểu phương thức giải phẫu nhất, cho nên vì cuộc sống sau này, cô đã nhận lấy việc này, thành công lấy đạn ra khỏi cơ thể đối phương.
Nhưng người đàn ông đó hết thuốc tê xong lại đi cưỡng bức người đã cứu tính mạng anh ta, cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã không thấy người, trừ chỉ để lại một sợi dây chuyền, không lưu lại gì cả, cô không biết anh tên gì, là người ở đâu, cái gì mà tin tưởng anh, anh sẽ phụ trách, thật là chuyện cười!
Trình Du Nhiên thu hồi suy nghĩ, không cần tiếp tục suy nghĩ chuyện này, lật người, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù lại chợt nghe thấy một hồi âm thanh máy móc phá vỡ an tĩnh buổi sáng.
"Mẹ, rời giường! Mẹ, mẹ, rời giường! Mẹ mẹ mẹ ——"
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn đồng hồ báo thức hình con chó nhỏ trên đầu giường đang ngoắt ngoắt cái đuôi, đang muốn đưa tay đi nhấn tắt âm thanh thì trên màn ảnh trước bụng con chó nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một bé trai anh tuấn, nhếch miệng cười tà, đang ngồi ở trước bàn ăn, uống một hớp sữa tươi, âm thanh non nớt tràn đầy tức giận thông qua màn ảnh truyền đến.
"Mẹ, đừng nghĩ nhấn công tắc tắt đi, đồng hồ báo thức trong nhà đều dùng điều khiển tầm xa, mẹ không tắt được." Khuôn mặt nhỏ anh tuấn hiện lên vẻ tự tin, để ly sữa tươi xuống, rất có tư thế một tay cầm dao một tay cầm nĩa xiên cắt trứng gà, bỏ vào trong miệng, tiếp tục nói: "Rời giường ăn điểm tâm."
Nói xong, bé đè xuống chốt, chó nhỏ lại tiếp tục ríu rít không ngừng, như niệm kinh: "Mẹ rời giường, mẹ rời giường!"
Trình Du Nhiên thật sự không chịu nổi tạp âm này, kéo thân thể mệt mỏi bơ phờ xuống giường, ra khỏi phòng, đã nhìn thấy con trai ngồi ăn điểm tâm trên bàn ăn, uống xong một ngụm sữa tươi cuối cùng, cu cậu nâng khuôn mặt anh tuấn lên, nhếch miệng cười ta giống như ác ma, "Mẹ, con đây là vì tốt cho mẹ, lại đến trễ, con trai lo không thể tốt nghiệp."
Không sai, tiểu tử anh tuấn có bộ dạng tiểu đại nhân kia chính là con trai Trình Nặc gần sáu tuổi của cô, tiểu tử này trừ yêu thích máy vi tính ra, chính là thích nhạo báng mẹ mình, cũng không có việc gì chỉ luôn nhắc tới chuyện khiến cô đau lòng là cô học y học chuyên khoa sáu năm cũng chưa tốt nghiệp.
Mọi người nói bác sỹ chữa bệnh cho người thì dễ chữa bệnh cho mình thì khó, chuyện xảy ra năm đó, bởi vì cô nhất thời chưa kịp hồi hồn, quên mất uống thuốc tránh thai, kết quả ba tháng sau kiểm tra thân thể phát hiện mang thai, lúc ấy, ý nghĩ duy nhất của cô là mặc kệ người đàn ông kia là ai, cô tin tưởng mình có khả năng nuôi con thật tốt, cho nên cô quyết định sinh ra, vì vậy cô tạm nghỉ học một năm, cũng vì vậy cho nên đến bây giờ cũng chưa có tốt nghiệp, nhưng mà tính toán, chỉ cần bưng bít một tháng thực tập ở bệnh viện là cô có thể vinh quang tốt nghiệp.
Lúc này, thím Vân bưng điểm tâm đi ra từ phòng bếp, đặt ở mặt bàn nói: "Du Nhiên, bữa ăn sáng của con."
"Cảm ơn thím Vân." Thím Vân sống ở sát vách nhà bọn họ, năm đó ôm Tiểu Nặc đến nơi này, thời điểm biết thím Vân làm nội chợ, phẩm chất không tệ, cho nên mời bà sang giúp việc phụ, cho tới bây giờ, trừ chuẩn bị thức ăn vào ngày thường ra, còn làm thêm giờ hoặc là nhận thêm việc chăm sóc Tiểu Nặc, điều này cũng khiến Du Nhiên có thể an tâm đi làm chuyện của mình, thật ra thì, chủ yếu nhất chính là Trình Du Nhiên cô không biết nấu cơm.
Trình Du Nhiên ăn một miếng sandwich, khen ngợi thím Vân: "Ừhm, vẫn là thím Vân làm sandwich ăn ngon nhất, nếu con không làm bác sỹ, sẽ hợp tác với thím Vân mở quán trà, nhất định có lãi."
"Nghe giọng điệu của con này, thật chẳng lẽ không thể tốt nghiệp?" Nửa năm trước thi tốt nghiệp cô lại chợt có gì ngoài ý, kết quả thêm ba tháng thực tập, vốn tưởng rằng có thể tốt nghiệp, rồi lại chợt có chuyện làm trễ thi tốt nghiệp, kết quả lại thêm ba tháng, hiện tại mắt thấy còn dư lại một tháng, sẽ không phải không thể tốt nghiệp chứ, bộ dáng thím Vân khẩn trương giống như là quan tâm con gái của mình.
Thím Vân thốt ra lời này, Tiểu Nặc bất đắc dĩ mở đôi tay ra, nói: "Mẹ xem đi, thím Vân cũng lo lắng về chuyện tốt nghiệp của mẹ, xem ra tốt nghiệp rất xa vời."
"Yên tâm! Một tháng sau con sẽ cầm nó về cho hai người quan sát." Thật ra thì thân là bác sỹ chợ đen cô căn bản cũng không cần tốt nghiệp, chẳng qua là cô có tiêu chuẩn nhất định, cũng không tin sẽ như hai lần trước, tạm thời nhận việc nên làm trễ tốt nghiệp, lần này cô nhất định có thể cầm cái bằng chính quy đến trước mặt bọn họ.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết, một tháng sau, thật như con trai nói, bằng tốt nghiệp đối với cô mà nói, thật rất xa vời.
Ăn điểm tâm xong, Trình Du Nhiên thay quần áo xong, xốc túi lên mang theo con trai ra cửa.
Xe đưa đón của nhà trẻ đã dừng ở bên ngoài chung cư, cô giáo đi xuống, nhìn Tiểu Nặc đáng yêu cười nói: "Chào Trình tiểu thư, chào Tiểu Nặc, lên xe nào."
"Chào cô ạ." Dáng vẻ Tiểu Nặc khéo léo, đeo ba lô nhỏ màu xanh đen, trước khi đi lên xe xoay người nói với mẹ: "Mẹ, hôm nay tới đón con sớm nhé!"
Trình Du Nhiên làm một thủ thế OK, lúc này con trai mới an tâm lên xe, cô dĩ nhiên biết hôm nay là ngày bạn tốt La Gia Kỳ kết hôn, không thể đi tham gia hôn lễ của cô ấy, bởi vì hôm nay cũng là ngày cô chuyển đến khoa phụ sản thực tập.
Trình Du Nhiên đạp chân ga, guồng máy quay, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen ngược chiều gió mà đến, trong nháy mắt hai xe lướt qua nhau, Trình Du Nhiên tình cờ quay đầu sang, xuyên thấu qua cửa sổ xe đang đóng, giao hội cùng một tròng mắt màu nâu sẫm.
Trái tim Trình Du Nhiên đập mãnh liệt, trong nháy mắt đạp thắng xe, cô khẳng định cô mới vừa thấy, nhưng Bentley màu đen đã biến mất ở trong tầm mắt của cô, chỉ trong nháy mắt mà cô có thể khẳng định được có phải người kia hay không, nhưng không có quan hệ với cô, nhún vai một cái, đạp cần ga, tiếp tục đi về hướng bệnh viện.