Một câu nói của Viêm Dạ Tước khiến cho gian phòng nhất thời đóng băng, thuộc hạ đang ngồi đều không dám nói một tiếng, dù sao lần này hàng bị cướp đoạt giá trị vài tỷ, vận chuyển qua Somalia thì bị cướp, bất cứ người nào đang ngồi đều có trách nhiệm.
Văn Long vẫn dựa vào thành ghế, chợt nghiêng về phía trước, nói: "Tước, tôi đã tra ra, chỗ chúng ta xuất hiện nội gián, dẫn người vào đi!"
Dứt lời, thuộc hạ sau lưng anh ta xoay người ra khỏi phòng họp, sau đó cửa chính vừa mở, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bị áp giải vào, đôi tay bị sợi dây trói chặt, mặt bị vết thương bao trùm, cũng rõ ràng nhìn ra hắn ta hốt hoảng, sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng, bị đưa đến nơi này, hắn ta đúng là biết rõ số mạng phía sau sẽ. . . . . .
Lúc này, Trình Du Nhiên kết thúc giải phẫu, nhìn lão già ngủ say trên giường, thời điểm cô ở Newyork, có nghe qua sự tích của vị lão Văn này, không chỉ có huy hoàng, cũng là người có tính tình quái dị, ông ta không phục tùng bất luận kẻ nào, nhưng lại cam nguyện làm việc thay Viêm Dạ Tước, ngay cả bệnh nghiêm trọng như thế cũng không chịu rời khỏi nơi này.
Bởi vì ông ta biết rõ, Văn Long vẫn không thể nắm giữ Tam Giác Vàng hoàn toàn, nếu ông ta rời đi, nơi này nhất định sẽ đại loạn, cũng sẽ liên lụy đến vị trí của Viêm Dạ Tước.
May mà cuối cùng cũng kịp, khối u ở não bộ không có đè ép thần kinh, Trình Du Nhiên thở dài một cái, khoát tay áo, ý bảo nhân viên cứu hộ đưa ông ta trở về phòng, mình cởi áo blouse xuống, rửa tay, đi ra khỏi phòng giải phẫu, đi đến đại sảnh.
Quản gia chuẩn bị bữa ăn cho cô, để cho cô ăn tạm vài thứ, cô sờ bụng một cái, ngược lại thật đói bụng, vì vậy, không chút khách khí ngồi ăn ở trước bàn ăn.
Cúi đầu đem thức ăn nhét vào trong miệng của mình, còn chưa nuốt vào ——
Pằng! Pằng! Hai tiếng vang kịch liệt phá rách cả biệt thự.
Cô không ngốc, biết đó là tiếng súng, nhanh chóng dùng sức đem thức ăn nuốt vào cổ họng, hỏi: "Xảy ra cái gì ——"
Còn chưa nói xong, một loạt tiếng súng dọa người truyền đến từ thư phòng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Trong miệng Trình Du Nhiên còn ngậm một miếng thịt, hoàn toàn không có suy tư liền đứng lên, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ tới đây, cô sẽ phải đi tới thư phòng, quyết định xem rõ ngọn ngành.
Người làm ngăn cô lại, dùng tiếng Thái nói: "Tiểu thư, không thể đến gần phía trước."
Lải nhải cái gì đây, một câu cô đều nghe không hiểu, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cuối cùng nuốt thịt xuống, trước mắt đem người chướng mắt đẩy ra, thật là đáng ghét, đến nơi này, bọn họ nói gì cô đều không nghe rõ, gay go thật!
Người làm không ngăn được Trình Du Nhiên, nhưng thời điểm đang đến gần phòng họp, cửa lớn vốn đóng chặt chợt mở ra, suy nghĩ vẫn còn buồn bực vì bọn họ nói những gì đều nghe không hiểu thì quay đầu liền thu hết hình ảnh trong phòng họp ——
Viêm Dạ Tước cầm súng, còn bốc lên khói mù mới vừa nổ súng, chỉ thấy người đàn ông nằm trên đất, trong nháy mắt đỉnh đầu phun ra máu, máu tươi nhiễm đỏ chung quanh.
Mà Viêm Dạ Tước vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ, trên gương mặt tuấn tú hẳn là vẻ lạnh nhạt, cứ như vậy máu lạnh kết thúc một sinh mạng, cô là bác sỹ, mặc dù không phải là bác sỹ chân chính cứu sống, nhưng cô rõ ràng chỉ có một mình sẽ khổ cực cỡ nào, nhưng một người bị giết chết lại dễ dàng như này.
Viêm Dạ Tước vừa quay mặt sang, tròng mắt đen vô tình đúng lúc giao nhau với mắt Trình Du Nhiên, sau đó tiện tay đem súng vừa bắn giao cho Phi Ưng phía sau, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Người bán đứng Viêm bang, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, Đan Hùng, dọn dẹp sạch sẽ."
Sau một mệnh lệnh, liền thấy bóng dáng cao lớn của anh giẫm lên vũng máu, lạnh lùng đi ra phòng họp, trên mặt không có vẻ gì, tròng mắt đen bắt được vẻ mặt của cô, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Thế nào? Sợ?"
Trình Du Nhiên nghe lời của anh, liếc mắt nhìn người đàn ông khát máu, khi tất cả mọi người cho rằng cô sợ nên mới có vẻ mặt như vậy thì cô liếc thi thể trên mặt đất một cái, bất đắc dĩ buông lỏng vai, "Không thú vị."
Lưu lại ba chữ, cô xoay người tiếp tục đi tới hướng bàn ăn, thật là lãng phí thời gian, còn không bằng tiếp tục dùng cơm tối.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước không thay đổi chút nào, đi tới bàn ăn, Văn Long kinh ngạc lần nữa, trên mặt nâng lên nụ cười, ngồi xuống trước bàn ăn, người làm lập tức đưa bữa ăn tối lên.
Văn Long vừa ăn vừa nói: "Vũ khí đạn dược kia vẫn còn ở trên tay hải tặc, bọn chúng muốn dùng vũ khí đạn dược đổi thành ma túy, hơn nữa còn muốn lớn."
"Lão đại, tôi cảm thấy phải nhanh chóng hành động."
"Đúng, dám đụng đến gì đó của Viêm bang chúng ta, đám hải tặc kia cũng không thể sống!" Bôn Lang nói hung dữ, mấy người đều đem ánh mắt nhìn về phía lão đại, chờ đợi anh lên tiếng, giống như là phải có một cuộc đại chiến, Trình Du Nhiên cũng bị cuốn hút theo, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước.
Trầm mặc chốc lát, Viêm Dạ Tước để dao nĩa xuống, hơi giương con mắt, trầm giọng nói: "Tối nay lập tức lên đường."
"Dạ, tôi sẽ chuẩn bị." Phi Ưng cũng để dao nĩa xuống, đứng lên, chỉ thấy Viêm Dạ Tước nhìn về phía Trình Du Nhiên, "Cậu lưu lại đến khi thân thể lão Văn không có gì đáng ngại, Văn Long, cậu triển khai, trở lại đưa cô ấy tụ họp cùng tôi."
"Được." Văn Long uống xong một hớp rượu đỏ, nhếch miệng lên cười gian, không ngờ Tước sẽ đem cô gái này giao cho mình, xem ra, anh ta ngược lại có thể dò thăm một chút rồi, "Tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, hơn nữa đưa cô ấy đến an toàn."
Trình Du Nhiên tặng Văn Long một cái xem thường, cô mới không cần anh ta chăm sóc, có điều Viêm Dạ Tước không có bên người, có phải cô có thể chạy trốn trên đường hay không? Ừ, đây là một ý kiến hay, nhưng không thể thực hành, bởi vì Tiểu Nặc vẫn còn ở chỗ của anh, cũng không biết bị anh đưa đến nơi nào, hơn nữa, anh máu lạnh, hôm nay cô đã được nghiệm chứng thật.
"Lão đại Viêm, trước khi đến đã nói rõ, sau khi tôi trở về sẽ đem Tiểu Nặc trả lại cho tôi." Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước, nói.
"Làm xong việc cô nên làm, tôi dĩ nhiên giữ lời." Viêm Dạ Tước lãnh khốc nói ra, bên Văn Long còn không biết Tiểu Nặc là ai.
Trình Du Nhiên “được”, đứng lên, rời bàn ăn, Văn Long nhanh chóng đuổi theo, hỏi: "Ba nuôi tôi thế nào?"
"Quan sát một buổi tối ổn định thì sẽ không sao."
"Xem ra y thuật của cô thật không tồi." Văn Long nhíu mày, "Vừa rồi cô nói Tiểu Nặc là ai vậy?"
"Anh em, cái này có liên quan đến anh à? Được rồi, chớ phiền tôi, nhanh đi xem ba nuôi anh đi, tôi muốn ngủ một giấc!" Trình Du Nhiên ngáp một cái, liền đi tới hướng gian phòng, nhưng không có ngủ, đứng ở bên cửa sổ, nhìn tình hình dưới sân.
Viêm Dạ Tước rảo bước đi ra, tiến vào xe, đoàn xe mới vừa đưa cô tiến vào đang rời khỏi đại viện, hàng dài khí thế hào hùng thẳng tắp chạy theo quốc lộ. . . . . .