Sáng sớm, mưa phùn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, trời đất kéo đến từng tầng sương trắng, làm cho người ta không thấy rõ, giống như trong đó cất giấu vô số hiểm nguy, gió lớn lên, làm cây cối chung quanh phát ra tiếng xào xạc, bên trên cành lá điểm xuyết giọt nước lập tức như Khổng Tước xòe đuôi, xao động trời xanh, âm thanh giọt nước rơi xuống trong nháy mắt phá vỡ không gian yên tĩnh.
Biệt thự nhà họ Mộ còn chưa có khôi phục như cũ từ trong bi thương, lại đã phủ lên màn vải trắng xóa, cả đêm mưa bão, làm cho cỏ cây và vách tường trắng ướt nhẹp, ở trong gió nhẹ lảo đảo muốn đổ.
Không tới một tuần lễ, gia đình truyền thống Trung y hơn một trăm năm đầu tiên là gia chủ chết, hôm nay lại truyền đến tin dữ, con trai Mộ Quân Nhiên của nhà họ Mộ, bị người không rõ lai lịch tập kích, người bị thương nặng rơi vào trong sông, tìm kiếm tròn một ngày, nhà họ Mộ tuyên bố tin cậu ta chết.
Mặc dù không có tìm được thi thể Mộ Quân Nhiên, nhưng một thiếu niên mười một, mười hai tuổi, dưới tình huống trên căn bản sẽ không có khả năng sống sót, hơn nữa có thất thiếu gia nhà họ Viêm - Viêm Kinh Vũ tự mình chứng thật, vì vậy mặc dù tang lễ chuẩn bị vội vàng, nhưng cũng không có bị bao nhiêu chất vấn.
Lão quản gia trung thành nhất của nhà họ Mộ là chú Trung, hai mắt vô hồn quỳ gối bên cạnh quan tài trống không, trong miệng tự lẩm bẩm, không biết đang nói gì, ông ta đã không có ăn cơm suốt một ngày, gương mặt già nua bao phủ một tầng màu đen, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi theo cha con nhà họ Mộ.
Vạn Tuyết Cầm một thân áo tơ trắng, ngực cài một đóa hoa trắng, để tang chồng mất con cũng không khiến bà ta tiều tụy bao nhiêu, ngược lại thân thể xem ra càng thêm đẫy đà, giờ phút này bà ta đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng ngủ, trên giường không ngờ có một người đàn ông nằm.
"Em cũng thật là nhẫn tâm." Viêm Kinh Vũ mỉm cười nhìn Vạn Tuyết Cầm trong kính, vì lôi kéo người phụ nữ này, ngày hôm qua anh ta đã dứt khoát tiến vào nhà họ Mộ, ban đầu trên giường Mộ Viễn Chi cùng bà ta hoang dâm vô độ, cấm dục nhiều năm như vậy, anh ta tin tưởng bà ta rất cần, chỉ là đến bây giờ anh ta cũng có chút khiếp sợ, coi như không phải ruột thịt, dưỡng dục hơn mười năm, nói giết liền giết ngay cả mắt đều không nháy, về sau mình thật đúng là phải cẩn thận, tránh cho thành như Mộ Viễn Chi.
"Nó không chết chúng ta sẽ chết, huống chi em nuôi nó hơn mười năm, cũng nên hồi báo em." Vạn Tuyết Cầm thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể, sau đó cười lạnh: "Chỉ tiếc có người hành sự bất lực, đến bây giờ cũng còn chưa tìm được thi thể."
Phụ nữ có dã tâm cũng chẳng có bao nhiêu người thích, nhưng lúc giết Mộ Quân Nhiên thì Viêm Kinh Vũ cũng đã thấy được bà ta tuyệt tình, cho nên Vạn Tuyết Cầm cũng không cần che giấu, hơn nữa hiện tại Viêm Kinh Vũ đang muốn phát triển lớn mạnh, ngược lại sẽ càng thêm coi trọng bà ta.
Viêm Kinh Vũ có chút biểu lộ lúng túng, anh ta cũng không ngờ tới chuyện có thể như vậy, một thằng nhóc trong kế hoạch vốn muốn bắn chết giờ lại không rõ tung tích, quả thật mất mặt, chỉ là ngay sau đó cười nói: "Như vậy chẳng phải là tốt hơn, không có thi thể thì càng không tra ra nó không phải là con trai Mộ Viễn Chi, đừng quên, kiểm tra đo lường DNA cũng không chỉ là cha con, ngay cả chị em cũng có thể."
"Em còn rõ ràng hơn so với anh." Làm tổng giám đốc chấp hành bệnh viện thời gian dài như vậy, bà ta dĩ nhiên biết cho dù chị em cùng cha khác mẹ cũng có thể làm kiểm tra đo lường, nhưng loại giám định quá mức mơ hồ, dù là bệnh viện nhà họ Mộ có chỉ số chính xác cũng chỉ có 60%, còn dư lại chỉ có thể dựa vào suy đoán, cho nên coi như Trình Du Nhiên dùng loại phương pháp thì bà ta cũng không sợ.
"Chuyện hiện tại em sợ là, ngộ nhỡ thi thể Quân Nhiên đến chỗ Trình Du Nhiên, cô ta có y thuật không kém hơn người mẹ ngu ngốc của cô ta, đừng để cô ta tra ra chút gì." Cử hành tang lễ nhanh như vậy cũng là vì khiến Trình Du Nhiên ứng phó không kịp, không cho cô có bất kỳ cơ hội chuẩn bị gì.
Viêm Kinh Vũ cười tự tin: "Yên tâm đi, từ hôm qua người của tôi đã bắt đầu phong tỏa vùng nuớc đó, người khác không thể nào tìm được." Anh ta còn đặc biệt phân phó, chỉ cần gần đó có người của Viêm Dạ Tước liền lập tức thông báo, cho đến bây giờ không có động tĩnh, hiển nhiên sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn, về phần Cory, đã bị anh ta giấu từ lâu.
Vạn Tuyết Cầm gật đầu một cái, ngày hôm qua bà ta đã lặp lại suy tư qua chi tiết quá trình, so với chuyện năm đó tuyệt đối không chê vào đâu được, có lẽ do bà ta suy nghĩ nhiều.
"Được rồi, người cũng tới không ít, em muốn đi ra ngoài chuẩn bị một chút trước." Nhìn dòng người đến trên màn ảnh máy theo dõi, Viêm Kinh Vũ cười cười, xoay người ra cửa, anh ta không được đem tất cả bảo vật áp trên người Vạn Tuyết Cầm, cũng cần bố trí người của chính mình.
Nhìn Viêm Kinh Vũ đóng cửa phòng lại, Vạn Tuyết Cầm cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Cũng không lâu lắm, dì Trương vội vã gõ cửa, sau khi được cho phép vào nói: "Phu nhân, tất cả đều sắp xếp xong xuôi, bà còn có cái gì muốn phân phó?" Kể từ lúc bà tiến vào nhà họ Mộ, đều đi theo phu nhân, hôm nay xem ra là tìm đúng người rồi, cho nên chỉ cần phu nhân phân phó, bà nhất định dùng nhiệt tình lớn nhất đi hoàn thành.
"Những người nào tới?" Mặc dù có máy theo dõi, bà ta cũng không thể nhìn, cần hỏi cẩn thận một chút.
"Hiện tại vẫn còn chưa có nhân vật lớn nào tới." Dì Trương ngẩng đầu, nghĩ rồi nói ra: "Không khác lần trước lắm, chủ yếu là người bệnh viện và thương nhân nhỏ, nhưng mấy người bạn của phu nhân cũng tới, mới vừa nói muốn gặp bà, chỉ là bị tôi cự tuyệt."
Mấy người bạn kia, trên thực tế là vài quý phụ nhân phú hào, bình thường ngoại hình Vạn Tuyết Cầm đoan trang thục nhã gần như mê hoặc mọi người, cho nên vẫn tương đối có nhân duyên với những người này.
Vạn Tuyết Cầm nhíu nhíu mày: "Bà có hỏi tìm tôi làm gì hay không?" Bà ta cũng không giống như đám phụ nữ kia, cả ngày không có việc gì, trước kia vì một chuyện không thể không tiếp nhận họ, hiện tại cũng không cần.
"Cũng không có gì." Phu nhân cũng không có bởi vì chuyện này mà tán thưởng bà, dì Trương hơi thất vọng, rất nhanh hồi đáp: "Họ nói phu nhân tốt nhất đi mời mấy hòa thượng đạo sĩ để cầu, nói không chừng trong nhà có tà khí mới như vậy."
Vạn Tuyết Cầm bĩu môi khinh thường, những thứ quý phụ nhân này cả ngày trừ ăn ra chính là chơi, nếu không thì chính là ăn chay niệm Phật, may nhờ mình cùng họ lui tới đều là giả, nếu không nói không chừng bây giờ mình cũng là người như vậy rồi.
Thấy phu nhân hình như có chút mất hứng, dì Trương tiếp tục nói: "Theo tôi thấy, nếu quả thật có tà khí, chính là Trình Du Nhiên, nếu không phải là cô ta rơi vào trong biển, lão gia cũng sẽ không chết nhanh như vậy, còn có lần trước cô ta tới nhà một chuyến, kết quả thiếu gia xảy ra chuyện, cô ta mới thật sự là sao chổi." Bà lại không biết, tà khí chân chính đang đứng ở bên cạnh bà.
Trong mắt Vạn Tuyết Cầm sáng lên, suy tính những lời khả thi này, ngay sau đó lắc đầu một cái, những lời này truyền đi nhiều nhất chỉ có vài quý phụ nhân tin tưởng, căn bản không tổn thất gì đối với Trình Du Nhiên.
"Ừ, vì sao bọn họ lại tới?" Nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện trên màn ảnh, Vạn Tuyết Cầm hơi sững sờ, cầm lên màn hình một đồng hồ đeo tay kiểu bỏ túi trên bàn đeo ở cổ tay, vật này tương liên cùng màn hình trong phòng ngủ, lúc nào cũng có thể quan sát tình huống chung quanh, tránh như lần trước bị Trình Du Nhiên đột nhiên dọa, chỗ Viêm Kinh Vũ cũng có một chiếc.
"Đi thôi, chúng ta nên đi ra ngoài." Người phía trước bà ta có thể không cần quan tâm, chỉ là bắt đầu từ bây giờ, bà ta phải xuất hiện.
Đứng ở bên cạnh quan tài Quân Nhiên, Vạn Tuyết Cầm không ngừng đi lên trước người dâng hương hoàn lễ, cũng bởi vì sự xuất hiện của bà ta, người phía sau cũng thỉnh thoảng sẽ nói một đôi lời khuyên lơn, tình cảnh càng thêm bi thương hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, cả nhà Lãnh Triệt đi vào, vừa nãy Vạn Tuyết Cầm thấy chính là bọn họ, trước đó Mộ Viễn Chi qua đời, Lãnh Tuyệt đến không lạ gì, nhưng Mộ Quân Nhiên chỉ là một tiểu bối, hoàn toàn có thể để một mình Lãnh Triệt, nhiều nhất là mang theo Lãnh phu nhân, hiện tại ngay cả ông ta cũng xuất hiện, hiển nhiên biểu thị cái gì.
"Mộ phu nhân, xin nén bi thương." Lãnh Tuyệt theo quy củ dâng một nén nhang, sau đó mang theo phu nhân và con trai ngồi vào vị trí khách quý.
Nhà họ Lãnh đến, trực tiếp làm hào môn tới trước mở màn, từng nhân vật có mặt mũi ở Newyork xuất hiện trong phòng khách, nơi này, thậm chí còn bao gồm gia tộc Neo và Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ trong bốn gia tộc lớn, hơn nữa tới đều là người nói chuyện gia tộc của bọn họ, Morgan • Neo và Lâm.
Cái này không những khiến Vạn Tuyết Cầm thất kinh, cũng làm cho mọi người cùng đi tham gia nghi thức cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, mặc dù Mộ Quân Nhiên là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Mộ, nhưng đây cũng quá mỉa mai, lúc ông cụ Mộ qua đời cũng không còn cảnh lớn như vậy, xem ra con trai vẫn còn có vinh hạnh đặc biệt, vài vị khách vốn đang ngồi ở chỗ khách quý cuống quít nhường lại chỗ ngồi, chỗ ngồi này bọn họ không ngồi nổi.
Vậy mà, càng làm cho bọn họ kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, một người đàn ông trung niên ôn tồn nho nhã rãi đi vào, trên mặt mang nhàn nhạt bi thương, sau lưng còn có hai người đàn ông lực lưỡng đi theo mang một cái hòm.
Viêm Hạo Thừa, anh ta làm cái gì vậy, chẳng lẽ vì lôi kéo giao thiệp? Đồng tử trong đôi mắt Vạn Tuyết Cầm co rụt lại, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, chỉ nhìn về phía bọn họ.
Viêm Hạo Thừa đi lên trước, anh ta cũng không trực tiếp dâng hương, mà nói với Vạn Tuyết Cầm: "Mộ phu nhân, xin nén bi thương, mặc dù tôi biết rõ lúc này không nên phá vỡ hy vọng của cô, nhưng không thể không đem của về chủ cũ."
Vạn Tuyết Cầm vừa nghe, nhất thời hiểu ý tứ của anh ta, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào hỏi: "Viêm thiếu gia nói đúng lắm. . . . . . Trong rương hẳn . . . . ." Bà ta đã đoán ra là thi thể Quân Nhiên, chỉ là làm sao lại rơi vào trong tay anh ta.
"Không tệ." Viêm Hạo Thừa thở dài, để cho thuộc hạ mở rương ra, quả nhiên, nằm bên trong chính là chủ tang lễ hôm nay, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có thể thấy rõ vết thương trên ngực phải và trên đùi.
"Thiếu gia!" Vạn Tuyết Cầm còn chưa có phản ứng gì, chú Trung đột nhiên quát to một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, trên thực tế, hôm nay cả nhà họ Mộ hi vọng Mộ Quân Nhiên còn sống, chỉ sợ cũng chỉ còn lại cậu ta, đáng tiếc hy vọng duy nhất cũng tan vỡ.
Vạn Tuyết Cầm khẽ vặn chân mày, chú Trung làm như vậy, để cho bà ta có vẻ khó chịu, dù sao bà ta làm mẹ Quân Nhiên lại vẫn không trọng tình bằng một quản gia, cho nên cũng không để ý ngã xuống đất với chú Trung, trực tiếp nhào vào rương gỗ chỗ Quân Nhiên, trong lòng suy tư mục đích của Viêm Hạo Thừa.
Vậy mà, Viêm Hạo Thừa đi vào không bao lâu, một bóng dáng thanh lệ cũng ngay sau đó bước chân vào trong phòng khách --