Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 12: Công nhân không có tiền lương




Trình Du Nhiên coi như là biết mức độ, rất nhanh liền dừng lại, tổng kết một câu nói, đàng hoàng ngay trước Viêm Dạ Tước: "Hơn nữa, tôi cũng chưa ra ngoài lăn lộn, lưu lại không có bao nhiêu tác dụng đâu."

"Làm y tá." Viêm Dạ Tước dựa vào thành ghế, mặc dù là mấy chữ đơn giản, lại bá đạo như thánh chỉ của quân vương, chỉ có thể tuân thủ, không cho cãi lời.

Cái gì, lại muốn cô làm y tá? Trình Du Nhiên siết chặt quả đấm, nhẫn nhịn kích động muốn xông lên làm thịt anh, trên mặt mang nụ cười cứng ngắc, gian nan nặn ra một câu nói từ giữa kẽ răng: "Lão đại Viêm, tôi không phải là y tá, tôi là bác sỹ thực tập chuyên khoa, còn chưa có tốt nghiệp, hơn nữa, hơn nữa, tôi học khoa phụ sản."

Mặc kệ thế nào, cô đều không cần thỏa hiệp, nhíu mày, tiếp tục ngụy trang: "Tôi đây tin tưởng trên người lão đại Viêm không cần phải ——"

"Mẹ!" Một âm thanh thanh thúy vang lên ở trong phòng, Trình Du Nhiên ngẩn ra, cô dĩ nhiên nghe được âm thanh kia, lập tức nhìn bốn phía, liền thấy cửa mở ra, Tiểu Nặc bị một người đàn ông dẫn vào.

Tiểu Nặc thấy mẹ, lập tức hất tay người kia ra chạy tới, kéo tay mẹ, hỏi: "Mẹ, nơi này là nơi nào? Bọn họ làm sao ——" Tiểu Nặc nói một nửa, liền nhìn thấy người đàn ông lãnh khốc ngồi ở trên ghế sa lon trước mặt, cu cậu luôn luôn to gan, trái tim nho nhỏ cũng chợt bị tập kích.

"Tiểu Nặc, con đứng phía sau mẹ." Trình Du Nhiên kéo Tiểu Nặc ra sau mình, không muốn Tiểu Nặc tiếp xúc quá nhiều với anh, giờ phút này, cô không còn có dáng vẻ không sao cả, sắc mặt dần dần trầm xuống, bởi vì cô không ngờ Viêm Dạ Tước thế nhưng lại bắt Tiểu Nặc, một đôi con ngươi màu đen như mực nhìn phía người đàn ông dựa vào ghế.

Viêm Dạ Tước hơi ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn cô gái trước mắt, âm thanh trầm thấp mà lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ, "Nhớ, tôi không thích lãng phí thời gian! Cô đạt đến bao sâu, tôi rất rõ ràng, cô không có lựa chọn khác!"

Lời của anh đã nói rất rõ ràng, lai lịch cô có bao nhiêu anh đều biết toàn bộ, hơn nữa không muốn lãng phí thời gian, nếu cô không làm theo lời anh nói, như vậy, Tiểu Nặc và cô cũng đừng nghĩ an toàn rời khỏi đây.

Nói xong, anh không hề nói bất cứ câu gì nữa, thân thể cao lớn đứng lên, sải bước rời khỏi thư phòng.

Trình Du Nhiên nhìn bóng lưng ngang tàng của anh, nắm quả đấm, thân thể tức giận có chút phát run, thật không biết anh muốn lưu lại mẹ con cô rốt cuộc là có mục đích gì?

Lúc này, Tiếu Chấn Vũ tiến lên nói: "Cô an tâm ở lại bên cạnh Tước, mặc dù cậu ấy lạnh lùng nhưng vẫn luôn rất tốt với thuộc hạ, lấy bản lĩnh của cô, cũng không nên chỉ ở chợ đen, ở bên cạnh cậu ấy sẽ có phát triển lớn hơn."

"Phát triển? Đi theo anh ta mà có sự phát triển!" Nếu như cô muốn phát triển còn cần chờ đến bây giờ ư, có cần thiết lưu lại một người công nhân bán mình không có tiền lương?

Đầu sỏ gây nên tất cả chính là cái người đàn ông tên Tiếu Chấn Vũ này, ánh mắt Trình Du Nhiên lạnh lùng bắn về phía anh ta, nói: "Đừng trách tôi không có cảnh cáo anh, hiện tại anh tốt nhất lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi!"

Tiếu Chấn Vũ nhìn tình huống không vừa sức, cũng không nói chuyện, cười cười, rời khỏi thư phòng, không ngờ cô gái này bộc phát tính tình, thật đúng là không phải kinh khủng bình thường, cái này thật đúng là có điểm tương đồng với Tước, anh ngược lại rất khó tưởng tượng, hai mẹ con này chung đụng với Tước sẽ xảy ra dạng tình huống gì. . . . . .

Tiểu Nặc không thấy rõ sắc mặt của mẹ khó nhìn, chỉ là cu cậu nhìn ra, nếu mẹ đối mặt với núi băng vừa rồi, nhất định không chịu nổi, vì vậy, đưa tay lôi kéo vạt áo của mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, đừng nóng giận, phải bình tĩnh, Tiểu Nặc có biện pháp, chúng ta có thể chạy đi."

"Tiểu Nặc, con nói cái gì?" Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn con trai, chỉ thấy cu cậu lấy ra máy tính bảng mang theo người trong túi sách nhỏ của mình, cu cậu cười cười, nói: "Đây là virus Ngải Sâm cho con, chú ấy nói chỉ cần truyền vào IP của đối phương, là có thể khiến cho hệ thống an toàn tê liệt."

Trình Du Nhiên rất nhanh bình tĩnh lại, nhíu mày, tiểu tử Ngải Sâm này, cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt!

Bóng đêm, càng ngày càng đậm, chung quanh trở nên an tĩnh.

Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc được sắp xếp ở gian phòng trên tầng hai, bọn họ còn chưa ngủ, Trình Du Nhiên đi qua đi lại trong phòng, cho đến khi con trai kêu một tiếng, cô lập tức đi về phía ban công, hướng dưới gõ gõ, nơi này không cao lắm, phía dưới lại có suối nước nóng, sau khi xác nhận, quay đầu nhìn về phía con trai nói: "Con cứ ở chỗ này, mẹ đi xuống thăm dò trước đã."

Cô không thể để cho con trai đi mạo hiểm, chỉ có thể xem xem có an toàn không, sau đó sẽ nghĩ biện pháp tiếp con trai ở dưới, Tiểu Nặc làm một thủ thế OK, Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, vì rời đi, cô không đếm xỉa đến cái gì!

Híp mắt, không chút do dự nhảy xuống hướng tầng dưới ——

"Mẹ, đợi đã nào...!" Tiểu Nặc nhìn tọa độ trên màn ảnh máy vi tính, vừa muốn mở miệng gọi mẹ lại, Trình Du Nhiên đã nhanh chóng nhảy xuống suối nước nóng, Tiểu Nặc vỗ trán một cái, lần này chơi trứng, thực tế trên màn ảnh phía dưới suối nước nóng có tọa độ người.

Trên mặt suối nước nóng, lăn tăn gợn sóng, trong ánh trăng mờ, một bóng lưng to lớn có da thịt màu đồng, hai cánh tay bền chắc hiện ra đường cong cương nghị, mở rộng khoác lên bờ, một bức xăm chim ưng vỗ cánh kéo dài từ vai trái đến cần cổ, sau tai bên trái mới hoàn mỹ thu bút, chim ưng trông rất sống động, làm cho người ta hoảng sợ; hơn nữa trên lưng còn có những vết thương khắc sâu, càng làm cho người ta e ngại.

Viêm Dạ Tước nằm tựa vào bên cạnh ao, nhắm mắt dưỡng thần, anh giữ lại Trình Du Nhiên nguyên nhân chính là cô có một tay y thuật, anh vốn cho rằng Vua Y chợ đen là đàn ông, lại không ngờ là một cô gái, còn có đứa bé, chỉ thoáng một cái là anh có thể nhìn ra đứa bé kia thông minh. . . . . .

Trong thời gian anh đang suy tư, một tiếng bổ nhào, một bóng người tựa như tia chớp rơi xuống từ chỗ cao, một tiếng bổ nhào kích thích tầng tầng bọt nước, ánh trăng mờ đón lấy bọt nước, chợt có một người hiện ra từ trong nước.

Một tiếng rào rào, đầu lộ ra từ trong suối nước nóng hổi, đôi tay vừa muốn lau nước trên mặt, nhìn cảnh tượng chói mắt trước mặt, cả người Trình Du Nhiên đờ đẫn, Viêm Dạ Tước cảnh giác mở mắt ra.

Vào giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau ——