Tiếng súng dữ dội vang lên ở trên biển rộng mênh mông, khiến đảo nhỏ có rất ít người đặt chân nhất thời trở nên náo nhiệt, chim bay trong rừng lúc nào thì gặp mặt trận chiến này, đông nghẹt giống như mây đen bay ra từ trên đảo, chạy tản đi khắp nơi.
Ban cũng không nóng lòng xung phong, theo lệnh của anh cả, những hải tặc này đã là vật trong ao của bọn họ, nếu như ép quá gấp ngược lại sẽ khiến họ rơi vào đường cùng phản kích trở lại, cho nên dùng xe thủy bộ bảo mọi người làm gì chắc nấy.
Tuy vậy, người hai phe cũng đều thương vong không nhỏ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, đó là những người xui xẻo bị Trình Du Nhiên sai người cột vào trên cây to, hiển nhiên lúc này người hai bên đều sẽ không quản xem bọn họ sống chết hay khỉ gió gì.
Bên trên vách dốc, vì phòng ngừa bị phát hiện, hai người gần như dán chặt vào một nơi, Trình Du Nhiên tức giận nhíu chặt mày hướng Tần Tử Duệ, chỉ là Tần Tử Duệ căn bản không ăn cô, bày ra dáng vẻ vô tội nhún vai, sau đó chỉ chỉ phía dưới, để cho cô đầy bụng hỏa cũng không có chỗ phát tiết.
Chẳng qua là vào lúc cô nhìn thấy người trung niên được bảo vệ ở trong đó thì trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, dùng cùi chỏ đụng Tần Tử Duệ một cái, nhỏ giọng hỏi: "Hắn ta có phải là người phụ trách lần này không?"
Tần Tử Duệ đã sớm chú ý tới người nọ, nghe Trình Du Nhiên hỏi thì lắc đầu cười nói: "Cho dù hắn cũng vô dụng, tôi chỉ có cơ hội nổ súng một lần, dưới sự bảo vệ của nhiều người như vậy rất khó trúng mục tiêu, hơn nữa nói không chừng trúng mục tiêu sẽ càng thêm hỏng bét." Giết người phụ trách, khó bảo đảm lệnh bắt sống trước đó có thể biến thành giết chết hay không.
Trình Du Nhiên trừng mắt: "Tôi không hỏi anh có thể đánh trúng bên trong hay không, tôi chỉ muốn biết hắn ta có phải là người phụ trách lần này hay không?" Cô không yên tâm chính là nếu người này là mồi nhử, biện pháp cô nghĩ đến sẽ không dùng được.
"Muốn biết thân phận của hắn cũng không phải là vô cùng đơn giản à." Tần Tử Duệ cười tà, thông qua ống nói nói điện thoại với Tần Viễn: "Cho bọn họ nếm thử một chút lợi hại."
"Yes Sir." Tần Viễn đã sớm bị tên lửa thử dò xét tính công kích làm cho nghẹn, nghe anh hai ra lệnh lập tức nghiêng đầu hướng thuộc hạ hô: "Các anh em, anh hai bảo chúng ta hãy cho bọn họ nếm thử một chút lợi hại, tất cả hãy nhanh nhẹn cho tôi, nhưng đừng làm mất người HT." Mặc dù đã không còn là hải tặc, giọng Tần Viễn vẫn đầy khí phách thổ phỉ như cũ.
"Anh ba yên tâm, người nào sợ người đó chính là cái này." Mấy thuộc hạ đồng thời đưa tay chộp một cái, làm tư thế con rùa đen, Tần Viễn cười mắng, lập tức bảo bọn họ đi xuống chuẩn bị.
Rất nhanh, mới vừa rồi mỗi người kia đều vác một cây Rocket Launcher đen nhánh, tìm mấy cây đại thụ duy nhất trên đảo nhanh chóng bò lên, từ trên cao nhìn xuống quân địch, tán cây rậm rạp áp xuống vừa lúc che giấu sự hiện hữu của bọn họ.
Gỡ Rocket Launcher đeo sau lưng xuống, thuần thục lắp ráp xong tên lửa gác ở trên bả vai, xuyên qua kính nhắm tìm kiếm mục tiêu của mình.
Ban đang hưng phấn vì sắp bắt được Tần Tử Duệ sau đó sẽ được tiến vào trong gia tộc La Nhĩ Đức, đột nhiên có cảm giác bị dã thú để mắt tới, tóc gáy toàn thân đột nhiên dựng lên, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống xe thủy bộ, đồng thời mở miệng hét lớn: "Tất cả xuống xe."
Đùng đoàng--
Tiếng nổ kịch liệt liên tiếp, trực tiếp lấn át giọng của anh ta, những người khác trên xe căn bản còn chưa hiểu ra chuyện gì, lại càng không nói đến những người bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, mấy chiếc xe thủy bộ đồng thời trở thành mục tiêu của đạn tên lửa, mạnh mẽ khí thế tiêu diệt kẻ địch đồng thời khiến xe thủy bộ bay lên trời cao.
"Khốn kiếp, không phải A Nhĩ Kiệt nói trên tay bọn họ không có vũ khí lợi hại sao?" Ban ra sức đá mắng ở trên bờ cát.
Động tác này vừa lúc bị một người lính đánh thuê vẫn còn ở trên cây phát hiện, trực tiếp xoay súng sang, đáng tiếc đạn chỉ đánh tới bờ cát bên cạnh anh ta, thời điểm Binh Dong mới vừa nhắm trúng anh ta, anh ta cũng đã ý thức được tính nguy hiểm, nhanh chóng lộn đến một chiếc xe thủy bộ đỗ bên cạnh, sau đó được thuộc hạ chạy tới tiếp ứng trở về.
Ở trước mặt thuộc hạ bị lộng đến mức mặt xám mày tro, Ban nhất thời nổi trận lôi đình, cười lạnh: "Vốn còn muốn vui đùa với bọn mày một lát, bọn mày đã tự mình tìm chết, cũng không thể trách tao."
Nói xong, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ: "Điều chỉnh tầm bắn của đại bác trên thuyền, để cho bọn hải tặc dốt nát này mở mang kiến thức, gia tộc La Nhĩ Đức chúng ta phải chiến thắng."
Theo lệnh của Ban, trừ chỉ huy tàu chiến và chiếc tàu chiến bên cạnh ra, trên ba chiếc tàu chiến còn lại có mười hai đại bác đồng thời khai hỏa, tiếng nổ thật to trực tiếp chấn động cả hòn đảo nhỏ đung đưa, mấy Binh Dong chưa kịp tránh thoát trực tiếp bị nổ chia năm xẻ bảy, trong đó bao gồm một đạn tên lửa của Binh Dong.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày nhìn về phía Tần Tử Duệ, về phương diện chỉ huy tham chiến cô biết anh ta mạnh hơn mình nhiều lắm, chuyện vừa rồi khiến cô có chút nhìn không ra, nhưng cô tin tưởng Tần Tử Duệ không phải ngu đến mức nhắc nhở đối phương dùng đại bác.
Đúng lúc này, Tần Tử Duệ đột nhiên nói ,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn: "Truyền lệnh xuống, không cho phép bất luận kẻ nào sử dụng đại bác nữa, đổi sang xe thủy bộ áp chế đối phương ở trên đảo, người kháng lệnh xử trí theo gia quy."
"Anh nói cái gì?" Trình Du Nhiên thấy anh ta nói điên khùng ra một câu như vậy, nghi ngờ hỏi.
"Tôi thuật lại." Tần Tử Duệ cười cười, tiếp tục nói: "Câu tôi vừa nói chính là của người trung niên ra lệnh, hắn ta đúng là người phụ trách bên đối phương, đây là muốn cùng chúng ta hao tổn trong cuộc chiến, cho đến lúc chúng ta tự sụp đổ mới thôi."
"Xem ra người đó cũng là một tướng tài" Trình Du Nhiên gật đầu, ngay sau đó nhếch khóe miệng nói: "Đáng tiếc hắn dừng tàu chiến sai chỗ rồi."
"Không phải em muốn sai người trực tiếp nhảy xuống chứ?" Tần Tử Duệ nhếch miệng: "Cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười." Độ cao hơn 10m, dù là bản thân anh ta cũng không cách nào bảo đảm an toàn, huống chi là người khác? Hơn nữa càng không thể sử dụng quần áo bay xuống, nếu không chỉ có thể làm bia trước mặt mọi người.
"Người khác dĩ nhiên không thể, nhưng tôi có thể." Trình Du Nhiên cười tự tin: "Lập tức tìm người cướp một chiếc xe thủy bộ tới đây."
"Em điên rồi!" Mặt Tần Tử Duệ biến sắc, anh ta quả thật từng thấy kỹ thuật lái xe của Trình Du Nhiên, chỉ là muốn từ trên nơi này xông thẳng xuống dưới, hơn nữa còn phải nhanh chóng bắt sống người phụ trách của đối phương, khó khăn tương đối lớn, không cẩn thận sẽ tự chui đầu vào lưới.
"Hiện tại tôi quyết định." Trình Du Nhiên cười cười, phương diện khác cô không dám nói khoác, chỉ là nói đến chơi xe, cô tự nhận tuyệt không kém cao thủ đua xe khác, mặc dù lái xe thủy bộ có thể sẽ không thuận tay, nhưng phải chấp nhận.
"Được rồi, em đã cố ý làm như vậy, tôi cũng điên cuồng với em một lần." Tần Tử Duệ nhíu mày, suy nghĩ cái chủ ý này cũng không phải là không được, hơn nữa ngộ nhỡ có sự cố bất ngờ nào, có thể chết ở trước mặt cô hình như cũng không tồi.
Rất nhanh, một chiếc xe thủy bộ gần như không có tổn thương gì được Tần Viễn mang tới, bởi vì trong kế hoạch kế tiếp, Tần Viễn cũng phải diễn vai nhân vật rất quan trọng.
Trên bờ biển, Ban còn chưa đánh nghiền, lại bị anh cả phái người tới ngăn trở, nhìn đảo nhỏ đã bị pháo của anh ta làm cho hoang tàn khắp nơi, mặc dù Ban vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, trừ sắp xếp mấy người ở lại canh giữ ra, mang theo người còn dư lại lên xe thủy bộ và thuyền bé.
Đúng lúc này, một thuộc hạ vội vã chạy tới nói: "Không xong rồi, bây giờ đối phương đang dồn toàn lực tiến công phía Tây, nhìn tình hình như muốn phá vòng vây từ hướng đó."
Ban trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó cười ha ha nói: "Giương đông kích tây, kế sách vụng về như vậy cũng dám dùng ở trước mặt tôi, nói cho người ở ba hướng, không nên bị hành động của bọn họ làm cho ngơ ngác, chúng ta chỉ cần thận trọng, đưa áp chế tất cả bọn họ ở trên hải đảo, mặc cho bọn họ dùng thủ đoạn gì cũng không thể chạy được." Mặc dù anh ta làm việc lỗ mãng, nhưng cũng nhìn ra được tình thế trước mắt, coi như đối phương có thể lao ra vòng vây của anh ta, tối đa cũng chỉ chìm ở trên biển rộng mà thôi.
Ban vừa phát ra lệnh mới, ở chỗ anh ta lập tức có tên lửa bay tới, súng máy không ngừng phụt ra lửa, đồng thời còn có xe thủy bộ của bọn họ mới vừa rồi bị thất lạc ở trên đảo bỗng vọt ra, cơ hồ giống như đúc ý nghĩ vừa rồi của anh ta, hiển nhiên nếu như vừa nãy anh ta đi tiếp viện phía Tây, nói không chừng những người này thật sự có thể giành lại tàu chiến, chỉ là đáng tiếc --
Ban cười khinh bỉ, lạnh lùng ra lệnh: "Tất cả xe và tàu chiến xếp thành một hàng, không để bọn chúng có bất kỳ cơ hội nào."
Hai bên đồng thời khai hỏa, Trình Du Nhiên và Tần Tử Duệ đã ngồi vào xe thủy bộ, động tác hai nơi cũng chỉ là dùng hỏa lực để hấp dẫn, sát chiêu thực sự vẫn còn ở chỗ bọn cô!
Một tiếng ông ông, tiếng động cơ kêu to, xe thủy bộ đột nhiên chạy ra ngoài mười mấy mét, thiếu chút nữa đụng vào cây to bên cạnh.
Tần Tử Duệ có chút không xác định, hỏi: "Rốt cuộc em có thể lái vật này hay không?" Hiện tại anh ta mới nhớ tới, hình như cô gái trước mắt này có tật xấu say tàu, bất quá lời nói của Trình Du Nhiên khiến cho anh ta có loại kích động muốn lập tức nhảy xuống xe.
"Vật này không quá giống xe hơi bình thường, anh chờ tôi nghiên cứu một chút."
Cũng may, không tốn quá nhiều thời gian, Trình Du Nhiên cuối cùng cũng hiểu vật này, mấy bộ phận điều khiển quan trọng cũng không có biến hóa gì, chỉ là bởi vì muốn lái ở trên nước cho nên ở phương diện thao tác sẽ có chút khác biệt, tựa như mới vừa rồi, cô vốn muốn làm động tác vẫy đuôi trôi đi, ai biết lại trực tiếp vọt ra ngoài.
Sau mấy lần cọ sát, Trình Du Nhiên cảm giác kha khá, nhấc mắt kính ở trên mặt: "Tôi muốn xông ra ngoài."
Nói xong, xe thuỷ bộ đột nhiên tăng tốc, xông thẳng hướng vị trí đã sớm ấn định, lúc muốn xông ra vách đá, trong giây lát Trình Du Nhiên vẫy đuôi, xe kéo lê hơn nửa hình quạt, nhưng không thực sự chuyển, mà đuôi xe đằng sau lên trước, hiện lên đường vòng cung rồi rơi xuống.
"Cẩn thận, phía trên có người." diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn. Vào lúc xe lao ra, người bảo vệ Dean phía dưới cũng đã phát hiện, lập tức vây anh ta vào giữa, đồng thời nhanh chóng móc súng lục ra nhắm hướng không trung nổ súng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một quả lớn chừng quả trứng gà bay xuống từ trên xe, mang theo âm thanh xì xì như dẫn thuốc nổ.
"Không được, là thuốc nổ --" Vừa dứt lời, vật kia đã rơi vào dưới chân mọi người, hiện tại chạy trốn đã không kịp, mấy thuộc hạ có kinh nghiệm lập tức nhào tới, áp ngã Dean xuống mặt đất, một tiếng ầm vang, một luồng sương trắng nổ tung ở giữa mọi người.
Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên điều khiển xe, rơi xuống cực nhanh, quán tính khổng lồ chỉ kém mấy bước sẽ phải đụng vào họng pháo trên tàu chiến --