Tiệc mừng thọ ở nhà cũ kéo dài mãi đến rạng sáng mới tan, Cố Thanh Sương ngồi sau tấm bình phong thấy khách khứa đã đứng dậy chào tạm biệt, sau đó, lão tộc trưởng cũng được Hạ Tuy Trầm đích thân dìu xuống lầu, theo sau là những trưởng bối khác rời khỏi sảnh đường rực rỡ.
Một đêm này, Hạ gia như hát một màn tuồng cổ lỗi thời.
Dù có thân phận gì đi chăng nữa cũng đều phải đứng đây cùng hát.
Hạ Tuy Trầm đưa lão tộc trưởng ra cửa, nói chuyện cùng mấy ông chú cháu quyền cao chức trọng cực kỳ vui vẻ, những người có bối phận thấp hơn một chút đều không đủ tư cách để nói chuyện với anh, trong lúc vô tình anh đã lập ra một quy củ mới của tộc trưởng mới nhậm chức.
Cố Thanh Sương đợi cho đến cuối cùng, trà nóng cũng từ từ nguội đi mới thấy Hạ Tuy Trầm quay lại tìm cô, giọng điệu trầm thấp êm tai gọi cô: “Thanh Sương, chúng ta nên trở về phòng rồi.”
Căn nhà cổ này có phòng tân hôn của bọn họ, do quản gia đích thân sắp xếp từ trước, trên bàn đốt tinh dầu, từ giường đến chăn bông đều chọn màu đỏ, khắp phòng đều bao phủ bởi một màu đỏ, lấn át cả cái thời tiết lạnh lẽo của mùa đông, khiến cho trong phòng ấm áp hơn một chút.
Cố Thanh Sương mặc bộ sườn xám này cũng không còn giả đoan trang nữa, ngồi xuống mép giường.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Một lúc sau, khi Hạ Tuy Trầm đóng cửa bước tới, mang theo một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng ấm áp phác họa khuôn mặt của tinh xảo đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm nào của Cố Thanh Sương, anh cẩn thận ngắm nhìn biểu cảm lạnh lùng này, nhìn một lúc lâu: “Biểu cảm này của em thật hiếm thấy nha.”
Cố Thanh Sương tức giận đến mức phớt lờ anh cả tối nay, rất tàn nhẫn.
Hạ Tuy Trầm đặt chiếc đèn lồng sang bên cạnh, căn phòng trở nên tối hơn, cúi người dỗ dành:
“Còn giận à, không chịu cho anh bậc thang đi xuống sao?”
Cố Thanh Sương dùng đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn anh trong hai giây, sau đó đột nhiên kéo chiếc gối sang một bên, ném xuống đất: “Cho anh bậc thang này.”
Hạ Tuy Trầm trầm ngâm suy nghĩ hành động của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên nhìn chằm chằm cái gối trên mặt đất một lúc lâu, quỳ xuống, anh mắc phải chứng sợ vợ rồi.
Cố Thanh Sương bĩu môi: “Em đã cho anh bậc thang rồi đó, biến, biến, biến.”
Hạ Tuy Trầm đột nhiên nở nụ cười, đường cong của khóe miệng dưới ánh sáng rất đẹp, thật sự quỳ một gối xuống, nhìn từ bên cạnh, chiếc áo choàng đen mượt buông thõng trên mặt đất, tấm lưng cứng rắn như được vẽ bởi bút mực, bàn tay mảnh khảnh đi tới nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của cô.
Cố Thanh Sương không hề giãy giụa, xụ mặt xuống, lớn tiếng tố cáo hành vi xấu xa của anh: “Em lại bị anh lừa rồi….Bán bản thân đi còn đem tiền cho anh, Hạ Tuy Trầm, anh thật có bản lĩnh đấy, đem giá trị bản thân quyên góp hết ra ngoài rồi muốn lấy sự thương hại của em….tại sao anh không bỏ luôn vị trí tộc trưởng này đi? ”
“Nếu không tiếp quản vị trí tộc trưởng, sợ rằng sẽ không có ngày rảnh rỗi.”
Hạ Tuy Trầm có thể thành công lui về, nguyên nhân lớn là anh đã bỏ xuống chức vụ gia chủ, sắp sửa đảm đương trọng trách của tộc trưởng. Đối với một số vị cao tuổi nhà họ Hạ, việc anh em anh cùng nhau quản lý Hạ gia là thích hợp nhất.
Tương lai anh sẽ phụ trách quy củ của toàn bộ gia tộc, về phần phồn vinh hưng thịnh thì giao cho Hạ Vân Tiệm vất vả bán mạng rồi.
Nói một cách thẳng thắn là Hạ Vân Tiệm ra ngoài để kiếm tiền, còn anh thì ở nhà tiêu tiền.
Cố Thanh Sương nghe anh nói rõ ngọn nguồn, liền hỏi điểm mấu chốt nhất: “Cô của anh sao có thể để cho anh dễ dàng chiếm được quyền lực như vậy?”
“Cổ phần nằm trong tay của cô và những thế lực đã được giấu nhiều năm dần bị lấy lại sau khi Hạ Vân Tiệm trở lại Hạ gia … Vì kiêng kị anh nên bà ấy giao toàn quyền lại cho Hạ Vân Tiệm.” Khi Hạ Tuy Trầm nói những lời này, giọng điệu của anh rất bình tĩnh không có một chút cảm xúc khác lạ, anh vẫn mỉm cười xoa ngón tay của cô: “Bà ấy nghĩ rằng Hạ Vân Tiệm nghe lời bà ấy hơn anh.”
“Kết quả hai anh em đều là sói dữ đội lốt cừu, ăn thịt người không nhả xương.”
Cố Thanh Sương không có thời gian để đồng cảm với việc Hạ Ngữ Liễu bị lừa dối, dù sao cô cũng là người bị lừa, cô mím môi vài giây rồi nói tiếp: “Anh và Hạ Vân Tiệm đã lập mưu lừa gạt mọi người….Một lần nữa thanh tẩy Hạ thị, sắp xếp lại trật tự, lặng lẽ thay đổi thành tâm phúc của mình, mỗi người có nhiệm vụ và quyền lực riêng, e rằng bọn anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi đúng không? “
Hạ Tuy Trầm cho tới giờ, không có gì giấu cô: “Năm đó trước khi Hạ Vân Tiệm bị tai nạn xe đã có ý muốn hạ bệ Hạ Ngữ Liễu rồi, nhưng anh ấy cũng không ngờ rằng bản thân sẽ trở thành một người thực vật trong suốt bảy năm, ở New York một năm để hồi phục, sau đó anh ấy liên thủ cùng anh.”
Dù là anh trai hay là em trai đi nữa thì dòng máu chảy trong người họ vẫn là của Hạ gia, bản tính không thích bị quản giáo.
Là một người nắm quyền, anh ấy thậm chí không có quyền tự do lựa chọn bạn đời, đó quả là một trò cười lớn.
Vì vậy, Hạ Tuy Trầm và Hạ Vân Tiệm đạt được sự đồng thuận về mặt này, anh thoái vị, trao quyền lại cho anh trai, lừa gạt tất cả mọi người trong gia tộc.
“Thảo nào Hạ Ngữ Liễu trông như bị ốm nặng một thời gian… Con sói con do chính mình nuôi dưỡng đã phản công lại bà ấy, không khác gì giết người giấu tay.” Cố Thanh Sương mở miệng nói nhỏ.
Nước trong gia tộc này sâu đến mức chỉ cần bước chân không cẩn thận cũng có thể khiến người ta chết đuối.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Tuy Trầm im lặng một lúc, sau đó giơ ngón tay thon dài lên chạm vào mặt cô, ánh mắt rất trìu mến: “Thanh Sương, dù có bao nhiêu âm mưu và tính toán thì tình yêu của anh dành cho em là chân thật.”
Đôi mi dày của Cố Thanh Sương run rẩy nhìn lên, bất giác nhìn về phía lư hương trên bàn, cùng với khung cảnh xa lạ nhưng vui mừng trong phòng, cách bởi những cánh cửa sổ bằng gỗ chạm khắc đóng kín, bên ngoài là một sân viện tinh xảo, những chiếc đèn lồng chiếu sáng trong đêm tối.
Từ nay về sau, đây chính là nhà của cô.
Hạ Tuy Trầm đi tới hôn lên ngón tay cô, từ đầu ngón tay trắng nõn dần dần hướng lên trên, cặp kính gọng vàng áp vào lòng bàn tay cô, sờ vào thấy lạnh. Điều đó cũng khiến Cố Thanh Sương tỉnh táo trở lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Em vẫn còn hơi tức giận….muốn tha thứ cho anh, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.”
Hạ Tuy Trầm quỳ xuống không chịu dậy, dùng ngón tay thon dài ôm gáy cô, đi xuống, khi lại gần thì hôn: “Cho anh một cơ hội để lập công chuộc tội, được không?”
Cố Thanh Sương hơi tránh đi, nụ hôn ấm áp rơi xuống má cô, cô hé môi nói: “Em không muốn nói chuyện với anh tối nay.”
Kết hôn còn dựa vào sự lừa gạt, rốt cuộc là ai không có cảm giác an toàn.
Sau nửa giờ.
Cố Thanh Sương đi vào phòng tắm bên cạnh tắm, cởi sườn xám, thay một chiếc váy nhung tơ màu trắng rồi nằm vào trong chăn, cô nói đêm nay không để ý đến Hạ Tuy Trầm thì sẽ thật sự không để ý tới anh.
Hai người nằm chung một giường đắp chung một chăn nhưng lại cách xa nhau, cũng không được ôm.
Hạ Tuy Trầm thấy cô cau mày mệt mỏi, dần dần cũng không làm ầm ĩ nữa, anh chỉ nắm đầu ngón tay của cô trong lòng bàn tay.
Đêm đã khuya.
Gương mặt của Cố Thanh Sương đặt trên chiếc gối, lư hương có tác dụng giúp ngủ ngon, cô lặng lẽ nhắm mắt lắng nghe âm thanh bên ngoài sân, không giống như cuộc sống náo nhiệt trong căn hộ trung tâm thành phố.
Trái lại ở đây yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng bước chân của quản gia khi dập tắt đèn lồng cũng là vô thanh.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Sương thức dậy từ sáng sớm, trong phòng tối om, rèm cửa và cửa vẫn đóng chặt như tối qua.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn mình trong chiếc chăn bông màu đỏ tươi, sờ xung quanh nơi Hạ Tuy Trầm nằm thấy không còn ấm áp nữa, có lẽ anh đã dậy từ một giờ trước.
Cố Thanh Sương không quen coi nhà cũ là nhà của mình, cảm thấy không thích hợp để ngủ lâu nên nhấc chăn đi xuống đất.
Một bộ quần áo và giày dép được để gọn gàng sang một bên, vẫn là phong cách quen thuộc của cô.
Khi cô định với lấy nó, khóe mắt cô quét đến giấy chứng nhận kết hôn trên bàn.
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, trước mắt hiện ra hai chữ “Lương duyên vĩnh đế”, nhìn xuống thì là ngày sinh của cô và Hạ Tuy Trầm, đề bút chứng kiến chính là lão tộc trưởng cũ.
Cố Thanh Sương cầm giấy chứng nhận kết hôn nâng niu cẩn thận bấy lâu nay lên, trái tim chợt nhói, sau khi nhận ra lần đầu tiên đến thăm lão tộc trưởng đã bị hỏi về sinh thần bát tự.
Khi đó, cô đã lầm tưởng đó là quan niệm cổ hủ của thế hệ cũ, muốn dùng ngày tháng năm sinh của mình để tính chuyện nhân duyên với Hạ Tuy Trầm.
Mãi cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn này, Cố Thanh Sương mới nhận ra rằng Hạ Tuy Trầm đã chuẩn bị mồi câu từ lâu rồi, chỉ đợi cá cắn câu nữa thôi.
Người đàn ông này, để cưới cô vào cửa, đúng là đã phải tìm trăm phương ngàn kế mà.
Cảm xúc của Cố Thanh Sương vô tình bị ảnh hưởng, phát hiện ra thì đã quá muộn, cô đã hoàn toàn bị cuốn vào thủ đoạn của Hạ Tuy Trầm, bực mình với anh nhưng đồng thời trong lòng cô khó có thể cưỡng lại được tình yêu dành cho anh.
Cẩn thận cất giấy kết hôn vào trong hộp gấm, sau khi mặc quần áo chỉnh tề cô mới đi ra ngoài.
Ngoài đình viện tuyết đã phủ trắng khắp nơi, khi người giúp việc bưng đồ đi ngang qua cô họ sẽ dừng lại cúi đầu chào.
Cố Thanh Sương đi dạo dọc theo hành lang dài, nhìn thấy đại sảnh định bước vào, ai ngờ được thấy Hạ Tuy Trầm đang ngồi trên ghế chủ vị thưởng thức ngọc bích, còn Hạ Vân Tiệm thì ở bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe Hạ Ngữ Liễu dạy bảo.
Sáng sớm gặp phải cảnh này quả thực có chút kinh hãi.
Cố Thanh Sương thu chân lại, giấu dáng người mảnh khảnh của mình vào bình phong bên cạnh, nghe thấy Hạ Ngữ Liễu nói chuyện, âm thanh lộ rõ vẻ tức giận: “Các anh đủ lông đủ cánh hết rồi, cũng không thèm để người cô này để vào mắt.”
Bên ngoài Hạ Vân Tiệm luôn luôn bày ra dáng vẻ ôn đạm, vô cùng hiếu thuận với trưởng bối: “Cô à, sao cô lại nói lời này, cô là trưởng bối thân yêu nhất trong lòng của cháu.”
“Nếu cháu thực sự yêu thương cô, vậy thì hãy cưới Ô Thùy Khê đi.”
Hạ Ngữ Liễu muốn giúp đỡ nâng Ô Thùy Khê lên làm phu nhân Hạ gia, tâm tư của bà ta gần như muốn nói cho cả thế giới biết rằng bà ta không thể kiểm soát hai anh em Hạ Vân Tiệm, vì vậy bà ta đã tìm mọi cách để khống chế huyết mạch của anh.
“Vân Tiệm…Mấy năm nay Ô Thùy Khê không oán không hận quan tâm chăm sóc cháu, chẳng lẽ người như vậy không xứng đáng có một danh phận sao?”
Hạ Vân Tiệm cong khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Cô đã quá lời rồi, chỉ là việc cưới Ô Thùy Khê cháu cũng không thể làm chủ được.”
“Ý cháu là gì?”
Hạ Ngữ Liễu thấy có chỗ để thương lượng, bà ta theo tầm mắt nhìn về phía Hạ Tuy Trầm bên cạnh, buột miệng nói: “Chẳng lẽ em trai cháu còn không cho cháu kết hôn?”
Hạ Tuy Trầm đặt ngọc bích xuống, bưng trà nóng nhấp một ngụm, ôn tồn nói: “Đừng nói đến chuyện lấy một nữ y tá trẻ đẹp, cho dù lấy một người bảy tám mươi tuổi, chỉ cần cô ta không phạm pháp, người tộc trưởng này cũng không có vấn đề gì.”
Thái độ của hai anh em đều kiểu hời hợt ứng phó, Hạ Ngữ Liễu bị kích động đến mức ho khan liên hồi, thiếu chút nữa là ho ra máu.
Hạ Vân Tiệm không đến mức nhìn người cô của mình chết vì tức giận, giọng nói ôn nhu tự nhiên nói: “Trước đây cháu đã giao ước với Tuy Trầm ba quy ước, khi em ấy thoái vị, cháu thề rằng trong Hạ gia sẽ không có ai vượt qua vị trí phu nhân của Cố Thanh Sương, vị trí phu nhân trưởng không thích hợp với người khác…Hạ gia chỉ cần có vợ của tộc trưởng là đủ rồi. “
“Hạ Vân Tiệm! Cháu điên rồi—”
Hạ Ngữ Liễu tức giận đến mức ho càng nhiều, tay đều đã run rẩy.
Hạ Vân Tiệm ngữ khí bình tĩnh nói: “Cô, từ nhỏ cô đã dạy cháu làm người phải giữ chữ tín.”
“Vậy cháu không thích Ô Thùy Khê sao?”
“Tất nhiên là cháu rất thích rồi.”
“Cái này mà gọi là thích sao? Để cho con bé không có danh phận gì đi theo cháu… Không ngờ cháu còn không bằng em trai mình nữa.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Ngữ Liễu im lặng, gần như là trạng thái huyết nhục mơ hồ, chỉ trích anh vong ân phụ nghĩa, bạc tình: “Nhìn em trai của cháu xem…Vì người con gái mà nó thích, ngay cả gia quy của tổ tiên cũng không để vào mắt kia kìa.”
“Cô, không phải cô nói….đây là hành vi đại nghịch bất đạo sao.”
“Cháu, khụ khụ khụ!”
Người dang nghe lén phía sau bình phong là Cố Thanh Sương cảm thấy nếu Hạ Vân Tiệm nói thêm một câu nữa thôi thì Hạ Ngữ Liễu có thể nôn ra máu ngay tại chỗ.
Làn váy cô đung đưa, không biết là ảo giác hay không, Hạ Tuy Trầm đang ngồi ở ghế chủ vị ngước mắt lên, ánh mắt cực kỳ nhẹ lướt qua trong một giây, khiến cô phải lùi lại, nín thở theo bản năng, từ từ rời khỏi sảnh đường.
Vừa mới xoay người lại, thiếu chút nữa cô đã sợ hãi thốt ra tiếng, nhưng đã cố nghẹn lại trong cổ họng.
Cách chỗ này hai bước.
Khuôn mặt hơi tái nhợt của Ô Thùy Khê đẫm nước mắt, không biết đã đứng ở đây nghe từ lúc nào, khi Hạ Vân Tiệm bình tĩnh nhắc đến mối quan hệ ngắn ngủi với cô ta ở trong đại sảnh, nước mắt lại rơi vài giọt.
“Cháu thích Ô Thùy Khê, nhưng không có khả năng sẽ cưới cô ấy.”
“Hạ gia này….Nữ chủ nhân chỉ có Cố Thanh Sương thôi, cháu đã có một đứa con trai là Dụ Gia Phạn rồi, có kết hôn hay không cũng không quan trọng. Cô vẫn nên mong về việc khi nào Tuy Trầm và Cố Thanh Sương có con nối dõi đi.”
“Nếu Ô Thùy Khê muốn rời đi, cháu sẽ bồi thường cho công lao của cô ấy mấy năm nay.”